Tất cả mọi người trợn to hai mắt muốn nhìn rõ ràng xem rốt cục phía sau cửa có cái gì, nhưng hai cánh cửa mở ra bên trong chỉ là một mảng ánh sáng bắn ra. Không nhìn rõ được gì cả.
Giờ phút này dường như trải qua trăm năm ai nấy hồi hộp căng thẳng vô cùng.
Khi hai cánh đại môn kia hoàn toàn mở ra, ánh sáng bên trong cửa bắn ra bỗng nhiên thu lại. Ngay sau đó cánh cửa kia giống như là một hắc động, hút thiên môn cùng tất cả kim quang xung quanh vào trong. Chỉ trong thoáng chốc, hết thảy biến mất không thấy gì nữa.
Mọi người giật mình kinh hãi, ngay cả mười một tu sĩ cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong trong lòng ai nấy như chìm xuống, chằng lẽ đây là một âm mưu?
Đúng lúc này, Vũ La mở bừng mắt, chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên trời không biết lúc nào nứt ra một lỗ hổng rất lớn. Dường như tầng mây kia chính là một trang giấy, lỗ hổng kia là do người tiện tay xé đi một miếng.
Noi lỗ hổng lộ ra tinh không mênh mông.
Ai cũng từng nhìn thấy tinh không, các tu sĩ lại càng vô cùng quen thuộc. Nhưng mảng tinh không này lại hơi khác một chút, dường như có thiên thần kéo mảng tinh không này xuống, khiến cho đầy sao xuất hiện ngay trên đầu tất cả mọi người ở đây.
Bất kể là Ngọc Lục Hợp, Hiên Viên Thế Hoành, hay là Hỏa Ấn đạo nhân, cũng chưa từng tiếp xúc tinh không ở khoảng cách gần như vậy. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bị vẻ đẹp mê hồn thu hút say mê.
Chỉ có Vũ La từng có kinh nghiệm ở thế giới dưới lòng đất Đoạn Lạc Cát Liệt Đái, từng thân đứng giữa một mảng tinh không.
Nhờ có kinh nghiệm này, Vũ La tỏ ra đặc biệt bình tĩnh, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy trên một ngôi sao xa xôi bỗng nhiên chiếu ra một đạo hào quang. Trong tinh hải mênh mông, đạo hào quang kia giống như một sợi chỉ bạc, không có gì là nổi bật. Hơn nữa có thể phỏng đoán còn phải mất thời gian rất lâu mới chiếu được tới thế giới này.
Vũ La tạm thời không quan tâm tới đạo hào quang kia nữa, ở một nơi gần hơn hắn phát hiện ra một con Hắc Long đang chậm rãi chuyển động giữa tinh hải.
Hắc Long này mang lại cho Vũ La cảm giác âm độc, trầm luân, hủy diệt hết sức cực đoan, tà mà không chính như Long tộc thông thường.
Vũ La không nhịn được cau mày.
Cơ hồ cũng vào lúc đó, bầu trời đầy mây âm trầm nổi sấm sét vang dội, mưa to hiếm thấy trút xuống ào ào.
Cốc Mục Thanh quỳ ở chỗ này đã sáu tháng rồi.
Nàng không sử dụng linh nguyên của mình, chỉ dựa vào lực lượng thân thể mà chịu đựng.
Nếu như nàng không phải là tu sĩ, thân thể chưa trải qua linh nguyên cải tạo, chỉ cần quỳ vài ngày ắt sẽ thoát lực mà chết.
Mặc dù thân thể của nàng trải qua linh lực rèn luyện, sáu tháng cũng đã là cực hạn.
Trên thực tế ba tháng trước, Cốc Mục Thanh đã trở nên hình dung tiều tụy, bụi đất rơi khắp toàn thân chăng khác nào một tên ăn mày.
Cho tới bây giờ, nàng đã gầy như que củi, trên người chất một đống bụi thật dày, giống như một pho tượng.
Người Ngự Trảm Đài đi qua lại bên cạnh không khỏi lắc đầu thương cảm, nhưng Cốc Thương vẫn không hề động đậy, đám thủ hạ Ngự Trảm Đài cũng bắt mắng sau lưng Cốc Thương tâm địa sắt đá, máu thịt của mình vì sao nhẫn tâm hành hạ như thế?
Hôm nay là ngày thiên môn rộng mở, tất cả tu sĩ trên Tu Chân Giới đều hiểu tầm quan trọng của chuyện này.
Một ngày quan trọng như vậy nhưng trên trời lại giăng đầy mây đen, không thấy ánh mặt trời.
Thiên môn rộng mở... Cốc Mục Thanh đã không còn phản ứng được nữa, ý thức của nàng đã hoàn toàn mơ hồ, chỉ nhờ vào một chấp niệm giúp nàng cố gắng chịu đựng cho tới bây giờ. Toàn thân nàng kể cả đầu cũng đã trở nên cứng như đá, hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Rắc...
Một tia sét giáng xuống, giờ là đang chính Ngọ nhưng sấm sét đầy trời, mưa to trút xuống.
Mưa to ào ào trong nháy mắt tạo thành từng dòng suối nhỏ trên mặt đất. Nước mưa tẩy rửa thế giới, cũng tẩy đi bụi đất tích tụ trên thân thể Cốc Mục Thanh.
Một trận cuồng phong xen lẫn nước mưa lạnh như băng hất thẳng vào người Cốc Mục Thanh, lập tức nàng ngã lăn ra, rốt cục đã không còn chịu đựng được nữa.
Tuy rằng thân thể không chịu đựng được nữa, nhưng Cốc Mục Thanh nhất quyết không chịu buông chấp niệm trong lòng.
Nước mưa cuồng bạo bên ngoài dần dần tạo thành một cánh “tay” nước, nổ lực muốn đỡ thân thể nàng lên. Đây là chấp niệm của nàng đang khống chế linh lực.
Nhưng thân thể nàng cơ hồ đã sụp đổ, làm thế nào có thể vận dụng linh lực thành công? Hiện tại ngay cả kinh mạch Cốc Mục Thanh cũng đã khô kiệt.
Rào...
“Tay” nước thất bại lần thứ ba, nhưng Cốc Mục Thanh vẫn không bỏ cuộc, còn đang hội tụ nước mưa.
Một bóng người cao lớn xuất hiện bên cạnh Cốc Mục Thanh, mắt hồ Cốc Thương không còn uy phong như trước nữa, tỏ vẻ đau lòng nhìn con gái nằm gục dưới đất.
Mưa to ào ào rơi xuống, giống như thác nước trút từ trên cao xuống, toàn thân Cốc Thương ướt đẫm rất nhanh.
Y cứ đứng sừng sững như vậy trong mưa to chừng nửa canh giờ, rốt cục ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Khí thế hào hùng dường như theo tiếng thở dài này toát ra bên ngoài, toàn thân thấp hơn ba phần.
Y cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm con gái của mình, trong mắt đã không còn những cảm xúc cố chấp kiên cường như tức giận, không cam lòng, đau lòng... Chỉ còn lại có nước mắt rơi xuống đầy từ ái.
Y ôm lấy nữ nhi, linh nguyên không ngừng thấm nhuần chữa trị thân thể tiều tụy của con mình.
- Cốc Thương ta, cả đời này...
- Đối với ý trung nhân, không nhượng bộ!
- Đối với bạn thân, không nhượng bộ!
- Đối với sư môn, không nhượng bộ!
- Chỉ cần ta cho là ta không sai, ta tuyệt không nhượng bộ! Đây là lần nhượng bộ duy nhất cả đời này của ta, con muốn gả cho hắn ư, ta đồng ý.
Tinh không thâm thúy, xa xôi mà gần sát, tất cả Đại Năng nhìn lên bầu trời, có cảm giác dường như chỉ cần mình giơ tay lên là có thể chạm tới nơi thần bí chí cao vô thượng kia.
Lực chú ý của Vũ La vẫn tập trung vào Hắc Long khổng lồ kia, nhưng đạo hào quang từ ngôi sao xa xôi khi trước lại phát sau mà đến trước, nháy mắt đã chiếu thẳng vào lỗ hổng trên trời. - Thiên kiếp!
Có người hô to một tiếng, trong thanh âm toát ra vẻ sợ hãi cùng mong đợi.
Ầm!
Điện quang vô cùng vô tận từ lỗ hổng phun xuống giống như mưa trút, mỗi một vị Đại Năng cảnh giới Đạp Thiên đỉnh phong phải nhận chịu ít nhất chín đạo Thiên kiếp.
Lôi quang rực rỡ trong nháy mắt chiếu rọi thế giới này bừng sáng, dao động năng lượng hùng mạnh che lấp hết thảy xung quanh.
Những Đại Năng bên ngoài quan sát chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh trắng xoá, cảnh vật, thanh âm, dao động, tất cả đều hóa thành một mảng trắng xóa.
Giờ phút này, nỗi sợ chôn sâu tận đáy lòng mọi người đã bị Thiên kiếp đánh thức.
Tuy rằng vài ngàn năm qua Thiên kiếp không xuất hiện ở Ngũ Phương giới, nhưng sự kinh khủng của nó vẫn cắm ở nơi sâu nhất dưới đáy lòng mỗi tu sĩ.
Giờ phút này Thiên kiếp lại xuất hiện, chấn nhiếp thiên hạ hết sức dễ dàng, tất cả mọi người chứng kiến thảy đều chấn động.
Khi hào quang màu trắng chói mắt kia từ từ tan đi, lục thức của đám Đại Năng khôi phục trở lại, trong số mười hai Đại Năng Đạp Thiên đỉnh phong ở đây đã có một nửa tan thành tro bụi sau đợt Thiên kiếp thứ nhất.
Trong số sáu Đại Năng Đạp Thiên đỉnh phong ngã xuống sau đợt thứ nhất, có cả Triệu Long Hưng vừa mới tấn cấp.
Ngay cả sáu ngọn sơn phong mà bọn họ đang ngồi cũng bị Thiên kiếp nổ tung một nửa.
Đám Đại Năng làm khách xem trợn mắt há mồm, ngay cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được uy lực của Thiên kiếp đáng sợ kia, huống chi là đám Đạp Thiên đỉnh phong ra sức ngăn cản Thiên kiếp.
Trong sáu người còn lại, Ngọc Lục Hợp Hiên Viên Thế Hoành cùng Hỏa Ấn đạo nhân cũng còn sống, chỉ bất quá trừ Vũ La ra: Năm người còn lại vô cùng chật vật, y phục tan nát, những sợi vải lòng thòng khắp thân thể. Gương mặt núc ních của Hiên Viên Thế Hoành cũng trở nên đen sạm một mảng, giống như vừa mới quẹt qua đáy nồi.
Hỏa Ấn đạo nhân hơi khá hơn một chút, bất quá phất trần mà lão không có chuyện gì hay dùng đuổi ruồi, cầm trên tay giả vờ phong nhã chỉ còn trơ cán.