Ma Tử Câm có thể nhìn ra sự bình tĩnh những ngày qua của Vũ La là do hắn đang điều chỉnh tâm trạng.
Trên tường thành Vũ La tiện tay cầm bình trà lên, rót trà vào chén thật khéo léo tới đúng ngấn vạch màu xanh nhạt trên vành chén.
Chợt hắn ngẩng đầu lên nhìn ra xa khẽ mỉm cười.
Sau đó hắn đặt chén trà xuống, đẩy ghế dựa đứng lên. Vũ La đi tới trước người hai nàng, cúi xuống thân thể mỗi nàng ôm một cái.
Cốc Mục Thanh nhắm mắt lại hai hàng nước mắt chực trào ra, nhưng nàng mím môi cố gắng ngăn lại.
Chu Cẩn phản ứng chậm một bước, nhưng rất nhanh cũng đã hiểu tại sao. Nàng vòng tay ôm chặt lấy Vũ La ra sức đắm chìm trong cái ôm này không muốn Vũ La rời đi, chợt nàng cắn môi thật mạnh, dùng sức đẩy Vũ La ra: - Đi đi...
Vũ La đứng dậy, đi lên thành tường, tung mình nhảy qua kim quang của những đạo Phượng Nhãn Thần văn, nhìn về biển Hắc Thủy mờ mịt ngoài thành.
Rắc...
Một tiếng vang thật lớn, trên trời sáng bừng, thiểm điện chạy thẳng từ Yên sơn tới, tiếng sấm vang rền, Thiên kiếp giáng xuống.
Tia thiểm điện kia trong nháy mắt nổ tung, hóa thành chín chín tám mươi mốt đạo thiên địa hồng lôi giáng xuống, tất cả rơi vào người Vũ La.
Cho dù Cốc Mục Thanh trấn định tới mức nào cũng không nhịn được nữa, thét lên một tiếng kinh hãi, hai tay trắng nõn như ngọc đưa lên bưng kín miệng mình. Chu Cân nắm chặt hai đấm, cảm giác như trái tim của mình sắp sửa nhảy ra ngoài.
Bọn Hướng Cuồng Ngôn xuất hiện trên tường thành không biết từ lúc nào, cả bọn đứng sừng sững dõi mắt nhìn Vũ La chăm chú, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.
Thân thể Vũ La nháy mắt trở nên trong suốt, nhưng cuối cùng lại ngưng tụ trở lại thành hình. Sét đánh làm cho toàn thân hắn dường như bị một lực lượng nào đó thấm vào, dường như mất đi sức nặng lơ lửng giữa không trung.
Hắn chắp hai tay sau lưng, khẽ ngẩng đầu nhìn lên trời cao, dường như thiên địa huyền bí này không còn vây khốn hắn được nữa.
Sau đạo Thiên kiếp thứ hai, qua chừng nửa canh giờ, từ hướng Yên sơn lại bắn tới một tia thiểm điện vừa dài vừa lớn, nổ trên đầu Vũ La thành một trăm lẻ tám đạo thiên địa hồng lôi. Ánh sáng chói chang của nó ép toàn bộ pháp bảo trong người Vũ La như Thú Thủ Châu Liên, Thần Điểu Đồng Hoàn... Ra ngoài.
Vũ La vung tay lên, những món pháp bảo này rơi xuống trước mặt mọi người.
Nhưng chuyện làm cho Vũ La có chút kỳ quái chính là, không có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nào bị Thiên kiếp bức ra.
Những thứ quan trọng nhất của hắn đều để trong Thiên Phù Chi Quốc, tất cả đều được bảo tồn.
Sau đợt Thiên kiếp thứ ba, Vũ La cảm giác được một cỗ lực lượng đang kéo mình về phía Yên sơn. Thiên kiếp, Hắc Thủy cũng là từ lỗ hổng trên bầu trời Yên sơn mà đến, cho nên muốn phi thăng cũng phải theo lỗ hổng kia mà đi.
Vũ La quay đầu lại, khẽ mỉm cười với tất cả mọi người trên thế giới này đang lo lắng cho mình, thình lình đưa tay lên lấy thần kiếm Thiên Tinh ra. Hắn lấy tay khẽ vuốt thân kiếm, khẽ mỉm cười: - Ngươi chờ đợi ngày này cũng đã lâu rồi phải không?
Thần kiếm Thiên Tinh khẽ ngâm lên, dường như đang trả lời Vũ La.
Một đạo hào quang phóng vút lên cao, thần kiếm Thiên Tinh bay thẳng lên cao.
Ầm!
Lưỡi kiếm đã chém toạc bầu trời của thế giới này thành một lỗ hổng. Thân hình Vũ La chợt trở nên nhẹ bỗng, từ lỗ hổng kia ung dung bay đi.
Vù...
Bên tai là thanh âm hết sức kỳ dị, không phải là tiếng gió, nhưng có cảm giác như đang phi hành trong gió. Vũ La bị một cỗ lực lượng khổng lồ hoàn toàn không thể kháng cự dẫn dắt, chạy về phía một ngôi sao gần nhất.
Hai bên đầy sao sáng chói rực rỡ, dưới tình huống phi hành tốc độ cao như vậy, cũng biến thành từng đạo hào quang màu bạc thật dài.
Nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn không thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ không thể kháng cự này, trên thực tế là một loại quy tắc lực lượng tương tự như quy tắc lực lượng của thông đạo không gian. Theo quy tắc lực lượng này, Vũ La bị đưa tới một tinh cầu hoang vu.
Từ tinh không nhìn xuống, tinh cầu này có màu vàng đỏ. Vũ La còn chưa kịp quan sát tinh cầu này, đã bị cỗ pháp tắc lực lượng kia dẫn dắt, hóa thành một đạo sấm sét rơi vào tinh cầu.
Quá trình này cực kỳ nhanh chóng, dù là Vũ La cũng không thể nhìn thấy rõ ràng cặn kẽ quá trình hắn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, dưới chân đã đạp lên mặt đất cứng, trước mắt đã là một sa mạc màu vàng mịt mờ.
Dưới chân Vũ La là một tế đài cũng không phải là cao lớn, có hình vuông, chuyện hơi kỳ lạ là tế đài này trên lớn dưới nhỏ, giống như một cái đấu khổng lồ.
Nhìn qua tế đài này cũng sử dụng tài liệu ngay tại chỗ xây nên, cũng là nham thạch màu vàng đỏ.
Bên ngoài tế đài có rất nhiều khe rãnh giăng mắc chằng chịt, có lẽ là một trận pháp thần bí nào đó. Ở giữa tế đài có một tấm bia đá đen kịt đứng sừng sững, trên đó có khắc một hàng văn tự mà Vũ La nhìn không hiểu nghĩa.
Tấm bia đá này cao gần sáu trượng, phía dưới có ba người đang đứng.
- Không ngờ rằng chỉ có một người, bao nhiêu năm qua, Ngũ Phương giới chỉ có một người hợp cách thôi sao?
Trong ba người, người bên trái tỏ ra bất mãn nói.
Mãi đến lúc này, tâm trạng của Vũ La bỗng nhiên trở nên kích động. Từ trên thân ba người này, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức hùng mạnh, khí tức như vậy chắc chắn không phải là tu sĩ có thể có được, tuyệt đối là thượng giới Tiên Nhân.
Ba người kia đều mặc khôi giáp nửa người, trên giáp ngực bên trái có in dấu một hổ trảo. Vốn ba người có thân hình cao to cân đối, nhìn qua uy vũ nhưng không béo mập.
Vũ La quan sát ba người, mà ba người không hề nhìn y, bất quá chỉ ngẩng đầu nhìn tấm bia đá rất lớn sau lưng bọn họ. Tấm bia đá cũng hết sức bình tĩnh, không có một chút phản ứng. - Thông Thiên bia lại không có phản ứng gì sao?
Người bên trái xem ra là kẻ lắm miệng, lúc nào y cũng lên tiếng nói chuyện:
- Ngũ Phương giới này mấy vạn năm qua mới có một người hợp cách, không ngờ rằng kẻ hợp cách này lại là một tàn thứ phẩm!
Người bên phải lắc lắc đầu:
- Bỏ đi, dù sao hắn cũng không phải là mục đích chủ yếu trong lần hành động này của chúng ta. Dẫn uế Thủy Hắc Long vào Ngũ Phương giới xong, nhiệm vụ chúng ta coi như hoàn thành.
Người bên trái nhìn người ở giữa hỏi:
- Đại nhân, xử trí hắn thế nào?
Người ở giữa mi tâm có một điểm đỏ như máu, hai mắt như mắt sói nhìn Vũ La một cái, sau đó quay đi vung tay áo lên:
- Không phải là trên Hồng Lang Tinh này có Ngọc Thiết lâm trường của chúng ta ư, ném phế vật này vào trong hầm mỏ là được.
- Dạ.
Người ở giữa vòng ra sau tấm bia, lập tức biến mất không thấy đâu nữa, có lẽ phía sau tấm bia là thứ gì đó giống như thông đạo không gian. Còn lại hai người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức đùn đẩy lẫn nhau: - Ngươi đi đi.
- Hay là ngươi đi đi.
Cũng không biết Ngọc Thiết lâm trường kia rốt cục là chỗ nào, hai người đùn đẩy một hồi, rốt cục người bên phải có địa vị thấp hơn đành phải miễn cưỡng nhận lấy nhiệm vụ này. Người bên trái vô cùng vui vẻ bỏ đi, để người bên phải ở lại tức giận dị thường, nhìn chằm chằm Vũ La: - Bị ngươi liên lụy, thật là xui xẻo!
Từ đầu đến cuối Vũ La cũng không hiểu là có chuyện gì, nhưng hắn đã xác định, Thâm Không uế Thủy đích xác là do những người này cố ý dẫn xuống Ngũ Phương giới. Sinh linh Ngũ Phương giới lầm than, oan hồn vô số chính là do những người này gây ra tội nghiệt.
Tuy rằng hiện tại hắn bất động thanh sắc, nhưng cũng đã khắc ghi đại thù này.
- Đi theo ta.
Người bên phải chắp tay sau lưng tự mình đi trước, cũng không thèm để ý Vũ La có đi theo y hay không. Vũ La theo sau y vòng ra sau tấm bia, quả nhiên nhìn thấy phía sau tấm bia có một thông đạo không gian hình cầu lóe lên hào quang chói sáng.
Theo vẻ mặt người này, thông đạo không gian ở nơi này dường như không phải là thứ gì hiếm lạ. Bên cạnh thông đạo có một chiếc ngọc bài cắm ở đó, trên đó cũng có dấu hiệu hình hồ trảo. Người nọ rút ngọc bài lên, đi trước vào thông đạo: - Mau một chút, thông đạo này chỉ có thể duy trì trong thời gian mười lần hô hấp mà thôi.
Vũ La lập tức theo sau.