Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy lần hô hấp đã có mấy vạn đại bàng bị nghiền nát thành một mảnh máu thịt. Kim luân còn đang không ngừng hút đại bàng vào, sau đó tiếp tục chuyển động, giống như cối xay nghiền những đại bàng này thành thịt vụn, tràng diện vô cùng tanh máu.
Đại bàng vốn che trời phủ đất, thoáng cái đã mất đi hơn một nửa, mặc dù phía sau còn có đại bàng không ngừng bay tới, thế nhưng điều này là sự đả kích quá lớn đối với lòng tin của đại bàng. Đại bàng phía sau dường như đã sợ hãi, không dám lao về phía trước nữa.
Lương Mạt Vũ lại không thể buông tha cho bọn chúng, thúc giục kim luân lao tới, những con đại bàng kia kinh hoảng chạy tán loạn, kêu lên liên tục.
Cuối cùng, ánh bình minh đã lên, đại bàng dường như e ngại điều gì, thoáng cái toàn bộ đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lương Mạt Vũ vẻ mặt uể oải, sau khi thu kim luân, khoanh chân đả tọa không nói một lời.
Lăng Hổ Quy căn bản không có cơ hội xuất thủ, rất phiền muộn.
- Đám gia hỏa đó, ngày thứ hai đã tới rồi. Mấy ngày nay, buổi tối mỗi ngày đều tới một chuyến!
Hoàng Hầu nghiến răng nghiến lợi, mọi người đều quá mệt, đơn giản nói với Vũ La mấy câu toàn bộ đã khoanh chân đả tọa, bổ sung tiên nguyên tiêu hao.
Đến buổi chiều, mọi người dần dần khôi phục lại, Vũ La triệu tập mọi người lại:
- Chúng ta đổi một địa phương khác.
Nơi này đã bị đại bàng theo dõi, rút đi mọi người đều không có ý kiến.
Đại bàng này sinh trưởng cực nhanh, tiên hạch trong cơ thể cơ bản không có giá trị gì, bằng không số lượng lớn như vậy đã sớm hấp dẫn đám Tiên Nhân đến đây chém giết rồi.
Chuyện giết chim không công như vậy không ai muốn làm.
Lăng Hổ Quy lại một lần hăng hái dạt dào đưa ra kế hoạch “Thụ động trát doanh” (hạ trại trong động cây). Lần này không cần Vũ La nói, Lương Mạt Vũ nói một câu đã chụp chết hắn: - Bản tọa không phải con khỉ.
Lăng Hổ Quy biết Lương Mạt Vũ bối cảnh thâm hậu, sờ sờ mũi, tuy là tặc tâm không chết, nhưng cũng đành phải thôi.
Doanh địa mới, mọi người quyết định sắp xếp đơn giản, Dạ Huy điên cuồng hét lên một tiếng, dùng thiết kiếm đào mấy động lớn trên một vách núi cao cao, người có thể ở là được.
Vách núi này địa thế cũng không thấp, chẳng qua mặt trên có một khối đá lớn giống như mỏ ưng chìa ra, vừa hay che nơi này lại. Xung quanh lại có rất nhiều cây tùng quanh co khúc khuỷu, giữ bí mật rất tốt, đám đại bàng kia trong thời gian ngắn hắn là sẽ không tìm đến nơi này.
Một đêm này, mọi người được thanh tịnh. Ở trong động nhìn đỉnh ngọn núi lúc trước, đại bàng khí thế hừng hực kéo đến báo thù, giống như một đám ong rừng vây quanh ngọn núi, nhưng thủy chung không tìm thấy địch nhân, buồn bực kêu lên liên tục. Mấy con đại bàng hợp lực, nắm những tảng đá lớn bọn họ dùng để kiến tạo doanh địa lên ném xuống núi, giống như sét đánh.
Vũ La không có nhàn rỗi, hắn gọi ba người Dạ Huy đến.
Ba người đứng ở trước mặt hắn, thật giống như khúc gỗ, không cảm giác được một tia ba động của tâm tình, từ lúc ở trong huấn luyện doanh đi ra đại khái đều là như vậy.
Vũ La âm thầm thở dài, hỏi Dạ Huy:
- Hai người bọn họ tên là gì?
- Số Bảy, Số Mười Một.
Khuôn mặt đen của Dạ Huy cứng rắn giống như tảng đá.
Vũ La lắc đầu, quyết định không tranh cãi cùng tên não chết này, chuyển hướng hỏi số Bảy:
- Tên trước đây của ngươi là gì?
Số Bảy vẫn như trước không có bất cứ cảm giác gì, chỉ là rất thuận theo hồi ức một chút, máy móc trả lời:
- Lôi Quá.
Cũng không biết đã bao nhiêu năm không có dùng qua rồi, bản thân số Bảy cũng có chút xa lạ.
Vũ La chuyển hướng sang số Mười Một, nữ hài không cần hắn hỏi, rất thẳng thắn trả lời:
- Triệu Hiểu Hiểu.
Vũ La mỉm cười:
- Cái tên này không tồi, chẳng qua không tương xứng với ngươi.
Đáng tiếc Số Mười Một vẫn bày ra khuôn mặt băng lãnh như trước, không có phối hợp với hắn. Vũ La có chút xấu hổ ho khan một tiếng:
- Khụ, được rồi, sau lại các ngươi khôi phục lại tên cũ, số Bảy, số Mười Một không còn là tên gọi của các ngươi nữa.
- Vâng.
Hai người thuận theo trả lời.
- Lôi Quá, ngươi qua đây, để ta nhìn xem ngươi thích hợp dạng Phù Hạch Tiên Binh nào. Số Bảy vẫn đứng yên không nhúc nhích.
- Lôi Quá?
Dạ Huy nổi giận hét lên:
- Số Bảy, chủ nhân gọi ngươi kìa.
Số Bảy mới phản ứng lại:
- Hả, đúng, ta là Lôi Quá.
Hắn tiến lên một bước, trong mắt không có loại nóng bỏng giống như người khác khi nghe được Phù Hạch Tiên Binh, dường như tất cả đối với hắn mà nói, đều không quan trọng gì.
Chỉ có Dạ Huy, đáy mắt hiện lên một tia quang mang khác thường. Tam tiêu đầu nói không sai, vị chủ nhân này, nguyện ý đầu tư tâm huyết cho cận vệ.
Người giống như bọn họ lấy một loại phương thức “khác biệt” tiến vào Tiên giới, cho dù là những người mua bọn họ, đối với bọn họ cũng là coi thường.
Ý nghĩa tồn tại của các cận vệ chính là chịu chết.
Khi chủ nhân cần phải có người che ở trước mặt, chính là lúc bọn họ động thân bước ra. Vì một điểm này, có lẽ một số chủ nhân sẽ dùng số tiền lớn kiếm cho bọn họ một thân trang bị. Thế nhưng tuyệt đối không có ai sẽ bỏ tâm huyết gì trên người bọn họ.
Không đáng, cũng không cần thiết.
Thế nhưng vị trước mắt này lại không giống vậy.
Hắn lại chế tạo Phù Hạch Tiên Binh phù hợp cho ba người.
Tam Phù Thiên Công tôn quý có thể làm được điểm này, trong lòng Dạ Huy nói không cảm động, đó là lừa mình dối người.
Vị này thực sự khác với người bình thường. Nguyên nhân có lẽ bởi vì thân thể của hắn chỉ là phàm tục, cho nên có thể hiểu được những cận vệ như chúng ta.
Vũ La hỏi tường tận công pháp và sở trường đặc biệt của ba người, sau đó liền phất tay bảo ba người lui ra.
Dạ Huy nhìn thấy Vũ La rơi vào trầm tư, không dám quấy rối, dẫn theo hai người nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ngày thứ hai, Vũ La không có bế quan giống như dự đoán của mọi người, mà bảo ba người Dạ Huy và sáu tiêu sư, ba người một tố, đi ra tìm địa phương đặc biệt trên Ngự Xạ Tinh.
Lục Giới đã phát huy tác dụng, đánh dấu ra những địa điểm kỳ lạ cho bọn họ, bằng không bọn họ chỉ có ba tổ, lại không hiểu gì, cho dù tìm mấy năm cũng không nhất định có thể phát hiện địa phương khả nghi gì.
Vũ La an bài như vậy cũng là hành động bất đắc dĩ, món thiên địa Linh Vật kia xuất hiện không có quy luật, chỉ có thể tung lưới diện tích lớn, trước tiên có thể thu nhỏ phạm vi lại, sau đó lại dựa vào vận khí.
Vừa hay hắn đến nơi này đã quyết định tính toán tìm kiếm vật kia, ngược lại không quan tâm tới chuyện mất nhiều thời gian.
Lương Mạt Vũ và Lăng Hổ Quy lưu lại bảo vệ hắn, Vũ La liền yên tâm ở trong thạch động bắt đầu nghiên cứu, trang bị dạng Phù Hạch Tiên Binh gì cho ba người Dạ Huy.
Lúc trước Vũ La sở dĩ lựa chọn Lôi Quá, chính là bởi vì năng lực thừa nhận của hắn đối với Phù Vận Tiên Văn cực kỳ kinh người, vượt xa tiêu chuẩn của người bình thường, đã đạt tới bốn cái!
Mặc dù thiên tư của bản thân Lôi Quá, điểm tận cùng của tu hạnh cũng chỉ là tam phẩm hạ, thế nhưng đã có bốn tấm Phù Vận Tiên Văn này, hắn đã có thể đánh một trận cùng cao thủ nhị phẩm trung. Vũ La lại trang bị cho hắn Phù Hạch Tiên Binh cường hãn, như vậy không chừng có thể khiêu chiến Tiên Nhân nhị phẩm thượng, thậm chí nhất phẩm hạ.
Thiên tư không tốt cũng không hề gì.
Ba người này đối với Vũ La mà nói, chính là thành viên nòng cốt, không phải là bằng hữu. Có lẽ tương lai sẽ trở thành bằng hữu, nhưng ít ra trước mắt không phải. Vũ La cân bọn họ làm “nền tảng”, mà không phải là cao thủ địa vị cao hơn nền tảng.
Vị trí của cao thủ là giữ lại cho mấy người Hướng Cuồng Ngôn.
Về phần Triệu Hiểu Hiểu, mặc dù thiên tư không tồi, nhưng chỉ có thể thừa nhận hai tấm Phù Vận Tiên Văn, trình độ cũng chỉ cao hơn tiêu chuẩn bình thường một chút. Vũ La lúc đó đã nói, nàng “Không đủ tốt”. Không phải không tốt, chỉ là tương đối mà nói không đủ tốt.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Hiểu Hiểu có thể thuận lợi đề thăng đến cảnh giới tam phẩm thượng, lại thêm hai tấm Phù Vận Tiên Văn và Phù Hạch Tiên Binh, chiến lực hẳn là không sai biệt lắm so với Lôi Quá.