Mọi người ngơ ngác nhìn nhau làm như vậy không phải là có vẻ cố chấp sao? Nhiều Tiên Bảo như vậy. Để cho mọi người xem chứ không cho lấy thật sự là làm người khác khó chịu vô cùng. Nhưng Lương Mạt Vu lại chính là mẫu người như vậy.
Mọi người cùng nhau nhìn xem phân ứng của Vũ La, ngược lại Vũ La gật đầu khen ngợi Lương Mạt Vũ:
- Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, Lương Mạt Vũ nói không sai, bất kể thế nào. Kết quả vẫn là tiên hồn y bất diệt. Cử chỉ giữ tròn tín nghĩa như vậy ta tán thành, ta sẽ không lấy gì cả, còn có thể giúp ngươi dùng linh văn Long tộc phong ấn nơi này.
Lần đầu tiên Lương Mạt Vũ lộ ra vẻ cảm kích Vũ La. Bất quá nói vô cùng nhỏ:
- Đa tạ!
Vũ La cũng nói như vậy mọi người còn có thể có ý kiến gì? Chỉ có Lệnh Hồ Tiểu Tiểu, tựa hồ có chút không cam lòng, đôi mắt lanh lợi của nàng đảo tròn liên tục. Lương Mạt Vũ thấy vậy lập tức phá vỡ dụng tâm của nàng: - Không cần tìm nữa, loại mộ huyệt mai táng long thi như vậy chắc là sẽ không tạo thành Long Hóa Thạch.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu ấm ức vô cùng.
Lương Mạt Vũ khoát tay:
- Mời!
Mọi người bất đắc dĩ lui ra ngoài, Vũ La dùng linh văn Long tộc phong ấn lối vào mộ huyệt. Mọi người lui ra khỏi thông đạo. Vũ La lại phong ấn lối vào một lần nữa.
Cực nhọc vất vả một phen như vậy suýt chút nữa phải hiến dâng tính mạng, lại không thu hoạch được gì, tất cả mọi người có chút buồn buồn không vui. Vũ La cũng hiếu những tài liệu trong mộ huyệt nàycho dù có cả long thi kia so ra cũng kém thu hoạch của mình: Đạo thần văn thứ mười tám.
Hắn nhìn mọi người một lượt, cũng không nói gì.
Tuy rằng những tài liệu kia trân quý thật, nhưng làm sao so được với thu hoạch một món nợ nhân tình của Lương Mạt Vũ trong hành trình lần này?
Chưa chắc mọi người đã không hiểu được đạo lý này, chẳng qua là rõ ràng nhìn thấy những Tiên Bảo kia, lại không thể mang đi được, mọi người có chút không cam lòng mà thôi. Không cần hắn giải khai, sau một thời gian tự mọi người sẽ điều chỉnh được tâm trạng.
Bất kể thế nào, lần này coi như là xuất sư bất lợi. Chẳng những không tìm được thiên địa Linh Vật, còn suýt chút nữa chết ở bên trong.
- Tìm một chỗ an doanh lập trại, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại đi đến địa điểm khác.
Địa điểm đầu tiên này quả là kinh tâm động phách, hai địa điểm kế đó đều bình thản không có gì lạ. Chỉ mất thời gian một ngày, sang ngày thứ hai đã tới được địa điểm thứ ba tìm tòi một lượt, chẳng qua có một ít địa phương tương đối kỳ lạ.
Không gặp nguy hiểm, thường thường cũng có ý nghĩa không có thu hoạch. Hai địa điểm sau, địa điểm thứ hai phát hiện một khối Băng Phách Thâm Hải Ngọc, bất quá cũng chỉ là tài liệu ngũ phẩm trung, phẩm chất hết sức tầm thường. Lúc ấy là Lục Giới nhặt được, cũng cho y luôn.
Sau đó cũng có bình yên, có kinh hiểm, mãi cho đến địa điểm thứ chín.
Lần này cũng không biết có phải là bọn họ kém may mắn hay không, sau khi trải qua muôn vàn gian khổ xuyên qua một thạch động thiên nhiên, bất ngờ chạm trán oan gia cũ của họ, lọt vào sào huyệt đám đại bàng.
Mười chín sơn động rất lớn nối tiếp nhau, chen chúc đầy đại bàng, suýt chút nữa bọn họ không ra được.
Mọi người thẳng tay tàn sát một trận, lúc chạy được ra ngoài ai nấy chật vật vô cùng.
- Hừ hừ, thật là xui xẻo...
Lăng Hổ Quy thầm oán trách trong lòng, trên người mọi người ngoại trừ máu chim ra, cũng có không ít phân chim, ai nấy buồn bực vô cùng. Sau khi xuyên qua một dốc đá hẹp, bọn họ chui vào trong một sơn động nhỏ tạm thời tránh né.
Đợi một hồi, phát hiện không có cự bằng đuổi theo, lúc này mọi người mới tiếp tục lên đường.
Lăng Hổ Quy vừa đi vừa ngửi, rất nhanh đã bắt được chút hơi nước, bèn hưng phấn gọi to:
- Ở bên kia!
Mọi người chạy tới, rất nhanh đã nghe tiếng nước chảy ầm ầm, một ngọn thác treo cao giữa trời, hơi nước tung bay trắng xóa như sương mù.
Ha ha ha!
Lăng Hổ Quy cũng không quản nhiều như vậy, nhảy ùm xuống đầm nước bên dưới thác, không thèm cởi y phục. Lệnh Hồ Tiếu Tiếu đỏ bừng mặt mũi, gắt một cái, lôi Triệu Hiểu Hiểu muốn tránh ra. Triệu Hiểu Hiểu lại không nhúc nhích, vẫn trung thành đứng yên sau lưng Vũ La.
Vũ La cũng muốn tắm cho thỏa chí một phen, nhưng có một nữ nhân đứng sau lưng nhìn mình chằm chằm, quả thật không được tự nhiên chút nào. Hắn bèn khoát khoát tay: - Nàng hãy tránh đi một chút, có Dạ Huy cùng Lôi Quá ở đây, hẳn sẽ không có chuyện gì.
Triệu Hiểu Hiểu không nói một lời. Xoay người rời đi.
Vũ La xoay người lại, nhìn thấy Lương Mạt Vũ đã xuống nước. Thế nhưng hiện tại hai người Lăng Hố Quy cùng Lương Mạt Vũ đang cùng ở dưới đầm, vì sao hình ảnh này lại có chút kỳ quái...
Hắn gãi đầu mấy cái, nhìn những người xung quanh, có vẻ như sắp sửa làm một chuyện xấu nào đó:
- Ta thấy chi bằng chúng ta lên đầu nguồn thác nước tắm một chút?
Hoàng Hầu có phản ứng đầu tiên, ôm bụng cười to. Chẳng qua là bọn họ cũng không tiện tỏ thái độ, Vũ La bèn vung tay lên:
- Đi thôi!
Vì vậy tất cả cùng nhau đi lên đầu nguồn thác nước, vừa tắm vừa cười thầm, hai vị phía dưới đang tắm bằng nước tắm của chúng ta. Vũ La nhìn quanh một vòng xem có gì đáng ngại hay không, sau đó nô đùa trong nước.
Mọi người tắm một phen vô cùng khoái chí, còn chưa kịp lau khô thân thể, chợt nghe thấy phía dưới vang lên một tiếng thét kinh hãi.
Mọi người ngẩn ra một chút, sau đó lập tức từ dưới nước vọt lên:
- Là Lệnh Hồ Tiểu Tiểu!
Vũ La vung tay lên:
- Dạ Huy ngươi đi nhanh đi!
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cùng Triệu Hiểu Hiểu ở chung một chỗ, một khi đã xảy ra chuyện, chắc chắn là Triệu Hiểu Hiểu cũng bị dính líu. Triệu Hiểu Hiểu là người của mình, Vũ La đã đầu tư không ít, nếu nàng xảy ra chuyện gì, hẳn là Vũ La hết sức đau lòng.
Dạ Huy để Lôi Quá lại, lập tức vọt lên không, nháy mắt biến mất không thấy.
Mọi người theo thác nước mà xuống, sắc mặt hai người Lăng Hổ Quy cùng Lương Mạt Vũ có chút cổ quái, Vũ La cũng không có thời gian lo nhiều như vậy, lập tức nói: - Đi mau!
Đoàn người nhanh chóng xuyên qua rừng rậm, chạy tới nơi phát ra tiếng thét, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho phải trợn mắt há mồm. Dạ Huy chạy tới trước hết đứng cùng Triệu Hiểu Hiểu chung một chỗ, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đang nhào vào trong ngực một người trung niên, nhìn dáng dấp hết sức thân mật. - Phụ thân, người ta nhớ cha muốn chết...
Trung niên này có vóc người tầm thước, cân đối vô cùng. Ngũ quan cũng cân đối với vóc người, từ trên xuống dưới thân hình hết sức hài hòa cân xứng.
Thấy mọi người đến, trung niên vỗ vỗ Lệnh Hồ Tiểu Tiểu:
- Tiểu nha đầu, bằng hữu của con tới kìa, mau giới thiệu cho cha một chút.
- Dạ.
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu đáp ứng một tiếng, rời khỏi ngực phụ thân giới thiệu với mọi người:
- Đây là phụ thân ta...
Trung niên chợt ngăn Lệnh Hồ Tiểu Tiểu lại, ánh mắt lấp lánh nhìn xuyên qua mọi người, thăng tới Lương Mạt Vũ đang ở sau cùng.
Lương Mạt Vũ biết sớm muộn gì cũng phải gặp mặt, bèn dứt khoát đứng ra, ôm quyền thi lễ:
- Cơ huynh, đã lâu không gặp.
Trung niên vội vàng hoàn lễ
- Quả nhiên là Lương huynh, nhân sinh hà xử bất tương phùng, thật không ngờ rằng vô tình gặp được Lương huynh ở nơi này, hạnh ngộ, hạnh ngộ!
Lệnh Hồ Tiểu Tiểu... À không, Cơ Tiểu Tiểu chớp chớp mắt:
- Cha, các người quen biết nhau ư?
Cơ Thường Tại cất tiếng cười ha hả, nhìn Lương Mạt Vũ sau lưng một cái, tâm tư xoay chuyển liên hồi:
- Ta cùng Lương huynh là chỗ quen biết đã lâu, sau này sẽ nói những chuyện này cho con biết.
Y nhiệt tình tiến lên:
- Không ngờ là Lương huynh cửu tiểu nữ, Thanh Khâu lại thiếu huynh một phần nhân tình.
Lương Mạt Vũ nhàn nhạt nói:
- Khách sáo rồi.
Cơ Thường Tại nhìn mọi người sau lưng Lương Mạt Vũ, khẽ cau mày hỏi:
- Lương huynh, vì sao huynh lại rảnh rỗi như vậy, có hứng thú du ngoạn tới Ngự Xạ Tinh này?
Hiển nhiên, Cơ Thường Tại cũng xem Lương Mạt Vũ như người dẫn đầu đội ngũ này. Hơn nữa theo giọng điệu của y, cũng không hài lòng về thành phần đội ngũ này.