- Loa Toàn Tinh Tý?
Vũ La khẽ hô một tiếng, chiếc tiểu thuyền của hắn chính là xuất xử từ Loa Toàn Tinh Tý.
Tiểu Sơ Tử thấy Tô Cửu Lan lo lắng vô cùng, bèn ra sau lưng day day huyệt Thái Dương cho nàng, lên tiếng an ủi:
- Tiểu thư. Người chớ nên lo lắng như vậy, tiểu tỳ thấy chúng ta có thể thắng...
Tô Cửu Lan cười khổ:
- Nào có dễ dàng như ngươi nghĩ, nếu cho ta chuẩn bị bảy ngày, ta cũng có lòng tin đánh bại Lãnh Nguyệt thương hành, nhưng một ngày cũng không có...
- Nhưng không phải là chúng ta đang dẫn trước hay sao?
Tô Cửu Lan lắc đầu:
- Ngươi không hiểu, chỗ dựa lớn nhất của Lãnh Nguyệt thương hành chính là món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng kia. Một khi vật ấy được mang ra đấu giá, lập tức sẽ vượt qua chúng ta một quãng xa. Mặc dù trọng bảo cuối cùng của chúng ta cũng trân quý thật, nhưng chắc chắn sẽ không so được với người ta. Ta phỏng đoán rằng sáu món trước của chúng ta tối thiểu phải dẫn trước người ta ba ngàn vạn, mới có hy vọng chiến thắng.
Vũ La ở bên cạnh không nói lời nào, Lăng Hổ Quy lại không nhịn được hỏi:
- Nàng cần gì ép mình quá đáng như vậy, nàng là ái nữ thân sinh của Tô Mã hội trưởng, cho dù không làm tốt thì đã sao?
Tô Cửu Lan cười một tiếng:
- Lăng tiên sinh cũng thừa hiểu, nói như vậy bất quá là an ủi ta thôi.
Lăng Hổ Quy thở dài, quả thật y cũng muốn an ủi Tô Cửu Lan một chút mà thôi.
Lương Mạt Vũ ở bên cạnh nói:
- Trong Tiên Ma thương hành, Tô gia tính cả trực hệ, bàng hệ, phân chi... Lại với nhau, e rằng Tô mã gánh vác chức hội trưởng cũng không dễ dàng gì. Nàng là ái nữ mà lão cưng chiều nhất, trong nhà có vô số ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, chỉ cần có một lỗi nhỏ không đáng, nhưng bị nhiều người soi mói như vậy, cũng sẽ bị phóng đại đến cực hạn.
Tô Cửu Lan nhàn nhạt nói:
- Đa tạ Lương tiên sinh đã hiểu.
Vũ La có chút thông cảm với nàng, thật ra thì cũng vì hắn nhớ tới một nữ nhân khác là Phương Địch Hương. Vũ La nhìn Tô Cửu Lan, vừa lúc Tô Cửu Lan cũng đang nhìn hắn. Sau khi do dự một chút, Tô Cửu Lan mới lên tiếng nói: - Tiên sinh, có lẽ ngài cũng thông cảm cho chỗ khó khăn của tiểu nữ. Ta phỏng đoán rằng ngài có quan hệ mật thiết với một vị Tam Phù Thiên Công, bằng không sẽ không dễ dàng lấy một đạo Phù Vận Tiên văn treo thưởng cho một nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy. Cho nên ta muốn nhờ ngài dẫn kiến, bất kể có thành công hay không, Tô Cửu Lan cũng xin khắc ghi món nợ nhân tình này trong tâm khảm.
Đây là chỗ khác nhau giữa Tô Cửu Lan và Phương Địch Hương: Thẳng thắn.
Tô Cửu Lan nói cho Vũ La rất rõ ràng, ta quả thật cần sự ủng hộ của ngươi, mà không phải che che giấu giấu, kiếm chuyện quanh co, quả thật vô cùng thẳng thắn.
Cầu xin người giúp một tay, vốn không có gì. Ai có thể không cầu người bất cứ việc gì chứ?
Trong số nữ tử, người thẳng thắn như Tô Cửu Lan quả thật không nhiều.
Trong hai ngày qua, đúng là nàng đang làm như vô ý truyền đạt một tin tức cho Vũ La. Đó chính là tình cảnh hiện tại của nàng không ổn, hy vọng Vũ La xuất thủ trợ giúp. Cũng giống như để Nam thúc ra ra vào vào hồi báo như vậy, cũng có ý này.
Vũ La thấy rất rõ ràng, chẳng qua là không muốn nói nhiều mà thôi.
Nhưng lúc này Tô Cửu Lan nói thẳng ra như vậy, đã xóa đi một ít yếu tố không tốt trong ấn tượng của Vũ La.
Vũ La khẽ mỉm cười:
- Hay là như vậy đi, ta đưa nàng một món Phù Vận Tiên Văn, nàng đổi lại cho ta vật phẩm đấu giá cuối cùng kia. Sau đó xem chênh lệch giá cả bao nhiêu tiến hành thanh toán, có được chăng?
Tô Cửu Lan sửng sốt một chút, có vẻ không dám tin tưởng:
- Thật ư?
Vốn nàng không ôm hy vọng gì trong việc cạnh tranh chiến thắng hội đấu giá lần này. Dù sao năm vật phẩm đấu giá trước có ưu thế dẫn trước rất nhỏ, chỉ cần trọng bảo cuối cùng của Lãnh Nguyệt thương hành xuất hiện, chút ưu thế này sẽ thành không trong khoảnh khắc. Nàng khẩn cầu Vũ La tương trợ, bất quá là vì tính toán cho ngày sau.
Nếu trong lúc nàng phụ trách phân hội Tê Lan Tinh, phân hội có thể lấy ra từ hai đến ba tác phẩm Tam Phù, công cuộc kinh doanh sẽ tiến một bước dài. Quan trọng nhất là có thể cung cấp tác phẩm Tam Phù bán ra liên tiếp, chắc chắn sẽ làm tăng thanh danh của phân hội lên cao.
Tô Cửu Lan biết rất rõ ràng, chỉ cần liên tục trong ba năm, mỗi năm đều có từ một đến hai tác phẩm Tam Phù bán ra ở Tê Lan Tinh, như vậy ba năm sau, danh tiếng phân hội Tê Lan Tinh sẽ có thể ngang hàng cùng tổng bộ.
Vô số người kỳ vọng mua tác phẩm Tam Phù hẳn sẽ chen chúc tới.
Nhưng Vũ La vừa mở miệng đã đưa ra một đạo Phù Vận Tiên Văn, như vậy cũng giống như có người nghèo tới mức hóa điên, nhìn trời cầu nguyện trên trời có thể rơi tiền xuống. Sau đó trên trời thật sự rơi xuống một đống vàng lớn, khiến cho y phải bàng hoàng ngơ ngác. - Ngài nói là Phù Vận Tiên Văn? Ngài có mang theo Phù Vận Tiên Văn ư?
Tô Cửu Lan có vẻ không dám tin.
Vũ La cũng không dối gạt nàng:
- Xế chiều hôm nay ta vừa làm xong, cấp bậc cũng không hẳn là cao, bất quá đối kháng một món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng là không thành vấn đề.
Lời khiếm tốn của Vũ La bị Tô Cửu Lan bỏ qua không để ý, nàng chớp chớp đôi mắt hắc bạch phân mình, giật mình kinh hãi nhìn Vũ La:
- Tiên sinh, tiên sinh ngài chính là Tam Phù Thiên Công? Nói như vậy đạo Phù Vận Tiên văn treo thưởng kia chính là tác phẩm của ngài sao?
Vũ La gật đầu:
- Đúng vậy!
- Ha ha ha!
Tiểu Sơ Tử vô cùng vui vẻ, ôm cổ tiểu thư quay ba vòng:
- Tiểu thư, tiểu thư quả thật vô cùng may mắn. Ta đã nói rồi, nhất định người sẽ thắng, cho tới bây giờ người chưa từng thất bại bao giờ...
Tô Cửu Lan thở ra một hơi thật dài, vô cùng cung kính thi lễ Vũ La:
- Trước đây Tô Cửu Lan không biết, kính xin tiên sinh thứ tội.
Vừa đứng dậy, nàng lạy tiếp lạy thứ hai:
- Tô Cửu Lan cảm tạ tiên sinh trượng nghĩa viện thủ!
Tiểu Sơ Tử vội vàng cũng lạy phục xuống theo.
Vũ La khoát khoát tay:
- Ta cũng không dám bảo đảm có thể thắng được Lãnh Nguyệt thương hành hay không, dù sao ta cũng chỉ khắc trong một buổi chiều. Dù sao vẫn nắm chắc hơn là vật phẩm của nàng...
Sắc mặt Tô Cửu Lan tỏ ra cổ quái:
- Tiên sinh chỉ mất một buổi chiều đã có thể khắc một đạo Phù Vận Tiên văn sao?
- Đúng vậy, cho nên phẩm chất có thể có hơi kém một chút...
Trong lòng Tô Cửu Lan lúc này đang dậy sóng, chỉ mất một buổi chiều đã có thể khắc xong một đạo Phù Vận Tiên Văn, cho dù chỉ đạt tới cấp thấp nhất là thất phẩm hạ, cũng đã quá mức kinh người. E rằng trên toàn Cửu Giới Tinh Hà không có vị Tam Phù Thiên Công nào có thể làm được.
Nàng đã không quan tâm tới chuyện rốt cục đạo Phù Vận Tiên Văn của Vũ La có hiệu quả thế nào, cho dù là một món rác rưởi, nàng cũng quyết định thu mua. Không vì cái gì khác, chỉ vì tạo mối quan hệ với Vũ La. Một buổi chiều là có thể khắc xong một đạo Phù Vận Tiên Văn, Tam Phù Thiên Công như vậy, tiền đồ vô lượng.
Tổ Cừu Lan lập tức gọi Nam thúc bên ngoài vào:
- Nam thúc, đi lấy món Kỳ Lân Tý Giáp kia tới đây.
Nam thúc sửng sốt:
- Tiểu thư, đấu giá trọng bảo cuối cùng đã sắp sửa bắt đầu...
Tô Cửu Lan khoát khoát tay:
- Nam thúc, làm theo lời ta.
- Dạ.
Nam thúc không dám hỏi nữa, xoay người đi. Mà Vũ La cũng lấy ra đạo Phù Vận Tiên Văn kia.
Đạo Phù Vận Tiên Văn này khác với những đạo Phù Vận Tiên văn bình thường, bên ngoài lóe sáng điểm điểm hào quang, khiến cho người ta không thể thấy rõ đường nét khắc họa bên trong.
Lần đầu tiên Tô Cửu Lan nhìn thấy, lập tức đắm chìm trong đó.
Một lúc lâu, nàng mới than thở một tiếng:
- Tiên sinh, nếu phẩm chất của đạo Phù Vận Tiên Văn này cũng bị coi là không tốt, vậy trên Tiên giới không có được mấy đạo Phụ Vận Tiên Văn có phẩm chất tốt cả. Theo ta thấy, đạo Phù Vận Tiên văn này đã đạt đến tiêu chuẩn thất phẩm thượng.