Tiên Tuyệt

Chương 172 - Ân Oán Năm Xưa (Trung)

Cốc Mục Thanh lộ ra vẻ một đứa con gái nhỏ hiếm thấy, nhưng không ngờ Cốc Thương tuyệt không nể tình:

- Đừng giở trò nữa, tiểu tử kia lén lén lút bên ngoài làm gì vậy, còn không mau cút vào đây?

Vũ La bên ngoài mắng thầm một trận, định tĩnh tâm thần, sải bước tiến vào.

Tuy rằng Cốc Mục Thanh tức giận tiền kiếp Vũ La tỏ ra không khách sáo với phụ thân mình, nhưng rốt cục vẫn xót thương cho tình lang mình. Sau khi cấu véo lưng hắn hồi lâu, Cốc Mục Thanh bắt đầu trở nên lo lắng. Hai người thương lượng với nhau một chút, lúc ấy Vũ La sẽ chờ ở bên ngoài, Cốc Mục Thanh vào trước, phối hợp với Thủy Vi Hoa thổi phồng Vũ La một phen. Trước hết tạo ấn tượng tốt, sau đó mới gọi Vũ La tiến vào.

Cốc Mục Thanh vô cùng lo lắng, bèn nhất nhất kể ra đủ các sở thích, kiêng kỵ của phụ thân mình cho Vũ La, bảo hắn phải thật chú ý.

nhưng tính tính Vũ La kỳ quái vô cùng, tiền kiếp là Nam Hoang Đế Quân đã quen, trước đó đã không ngừng nhắc nhở bản thân, vì Cốc Mục Thanh, nhất định phải nhẫn nhịn.

nhưng đến lúc này, câu nói hung hăng của Cốc Thương khiến cho Vũ La phát hỏa, Vừa tiến vào đã tỏ ra không chút khách sáo, vái dài một vái, cao giọng nói:

- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.

sắc mặt Cốc Mục Thanh và Thủy Vi Hoa lập tức đại biến, Cốc Mục Thanh tự nhiên hiểu rõ tính tình Vũ La, lòng thầm kêu khổ, e rằng hai con trâu này sắp sửa húc nhau.

Cốc Thương và Vũ La một già một trẻ, không phải là nhân vật tốt tính, hiện tại nàng cũng không biết nên lo lắng cho ai. Đương nhiên phụ thân hùng mạnh, nhưng cũng chưa chắc đã áp đảo được Vũ La.

huống chi Vũ La chỉ mới tu đạo một năm, đã là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, Vài năm nữa, e rằng hắn sẽ vượt qua Cốc Thương. Lúc đó cho dù mình hết lời van xin, e rằng Vũ La cũng sẽ giở trò Thí cổ Hướng Hậu Bình Sa Lạc Nhạn đùa cợt phụ thân, để rửa mối nhục hôm nay.

Một bên là phụ thân, một bên là tình lang, Cốc Mục Thanh không biết phải làm sao.

Nàng cố gắng lấy mắt ra hiệu cho Vũ La, nhưng Vũ La không thèm nhìn nàng, đôi mắt bắn ra tinh quang lấp lánh nhìn thẳng Cốc Thương không sợ hãi chút nào.

Cốc Mục Thanh lại nhìn về phía phụ thân với vẻ van xin, Cốc Thương cũng không để ý tới nàng, mắt hổ trợn trừng, một cỗ khí thế hùng mạnh nháy mắt tràn ngập cả khách sành, đẩy tất cả bàn ghế xung quanh mọi người bay vù vù ra xa, dính vào vách.

Thủy Vi Hoa đứng sau lưng Cốc Thương cũng tỏ ra lo lắng không yên.

Khí lưu màu xám nhạt dâng lên như cuồng phong khắp khách sành, tất cả bàn ghế vỡ răng rắc. Mười mấy đạo khí lưu màu xám nhạt từ bốn phương tám hướng hội tụ lại cùng nhau, thình lình xuất hiện trước mặt Vũ La, hóa thành một cỗ kiếm ý sát khí lạnh lùng đâm về phía Vũ La.

Vũ La thầm cười khẩy trong lòng, lão già này vẫn tính khí như xưa, may mà mình đã có chuẩn bị.

Kỳ Lân Tý xuất động, cánh tay trái Vũ La toát ra một luồng hồng quang bảo vệ trước người. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, tuy rằng kiếm ý hùng mạnh thật, nhưng rốt cục vẫn phải kém Thiên Mệnh Thần Phù, vỡ tan như gương vỡ, mà Vũ La cũng phải lùi về phía sau ba bước.

-Hừ!

Cốc Thương hừ lạnh một tiếng, đứng bật dậy, mặt đất dưới chân y thình lình dao động một trận, Vũ La vừa mới đứng vững, bất ngờ không kịp đề phòng, bị dao động kia ném thăng ra ngoài.

Ầm một tiếng vang lên, đại môn khách sảnh đóng chặt, Vũ La chỉ có thể nở một nụ cười khổ.

Trong khách sành, giọng Cốc Thương không cho phép cãi lại:

- Không cho phép con lui tới với tiểu tử thối này nữa!

Cốc Mục Thanh không phục:

- Vì sao vậy?

- Không vì sao cả, ta thấy không thích hắn.

Cốc Thương lạnh lùng nói:

- Một tên ngục tốt Nhược Lô Ngục dám to gan lớn mật, định ngấp nghé con gái Cốc Thương ta ư, hắn còn chưa xứng!

Cốc Mục Thanh rưng rưng nước mắt, cố nén một lúc lâu, rốt cục không kềm được vẫn lăn dài trên má:

- Con không nói với phụ thân nữa, con đi tìm mẫu thân, trước nay phụ thân không hề thương con.

- ngươi đứng lại đó cho ta!

Cốc Thương gầm lên một tiếng, Cốc Mục Thanh ôm mặt uất ức bỏ chạy.

Cốc Thương tức tối giậm chân một cái, cả khách sảnh run lên kịch liệt, Thủy Vi Hoa vội vàng ngăn cản:

- Sư tôn bớt giận...

Mặt Cốc Thương thoạt đỏ thoạt xanh, tức giận vô cùng, một lúc lâu sau mới có thể áp chế lửa giận trong lòng:

- Con bất hiếu, ôi...

Y buông tiếng than dài, sau đó gác chuyện nhà sang bên, lại hỏi:

- Bọn Đồng trưởng lão ở đâu?

Thủy Vi Hoa cũng buông tiếng than dài:

- Đệ tử đưa sư phụ tới đó.

Thủy Vi Hoa cảm thấy Vũ La rất tốt, tuy rằng lúc trước có hơi đần độn, nhưng hiện tại đã khai khiếu, Tuy rằng nghe đồn hắn không có Tuệ Căn, tiền đồ tu luyện chưa biết, nhưng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, đã là rất khá. Quan trọng hơn, Vũ La chính là một vị phù sư, cho dù trên con đường tu luyện không đạt được thành tựu gì nhiều, tối thiểu thân phận phù sư này cũng không tới nỗi bêu xấu Cốc Mục Thanh, nhưng vì sao sư phụ lại không thích Vũ La?

Nhớ lại Vũ La vừa xuất hiện đã xưng hô tiểu tế nhạc phụ, Thủy Vi Hoa cũng hơi hiểu được, chỉ có thể thầm cười khổ lắc đầu, Tiểu tử này, ôi, ngươi theo sư muội sẽ vô cùng vất vả rồi...

Vũ La bị Cốc Thương tống cổ ra ngoài, nếu đổi là người khác ắt sẽ tức chết đi được, nhưng Vũ La lại không có cảm giác gì, tiền kiếp hắn từng tiếp xúc với Cốc Thương, hiểu được tính cách lão nhân này.

Giống như vừa rồi, nếu là người bình thường không có tâm cơ gì, sẽ vì câu nói của Vũ La mà thóa mạ ầm ĩ rằng không biết tự lượng sức mình, kẻ có tâm cơ sẽ ăn miếng trả miếng, nói cái gì ‘không dám nhận cách tôn xưng của Vũ Đại nhân’.

nhưng Cốc Thương không hề nhiều lời vô nghĩa. Thấy không hài lòng, đánh bay, không muốn nhiều lời với hắn, cũng đánh bay, Cảm thấy hắn không cần tồn tại, đánh bay.

Điểm này có hơi giống như tính cách của Thác Bạt Thao Thiên, câu cửa miệng của Thác Bạt Thao Thiên là ‘cứ giết chết là được’.

Tiền kiếp Vũ La tung một cước đá bay Cốc Thương, hiện tại có thể nói là ân đền oán trả, tự nhiên cũng không có gì phải tức giận, Trong lòng hắn đã quyết, chắc chắn mình phải cưới cho bằng được Cốc Mục Thanh, lão nhân gia ngài có đồng ý hay không, ta không cần biết.

Vũ La đi dạo trong sân viện, từ xa nhìn thấy Cốc Thương đi lên lâu thuyền, đoán y đã đi gặp Đồng trưởng lão, lập tức mò tới chỗ ở của Cốc Mục Thanh.

Không ngờ vừa ra tới cửa, đã gặp phải Chu Thanh Băng, Chu Thanh Băng nhìn hắn với vẻ nghi hoặc:

- Vũ La, ngươi cùng Cốc thần bộ có chuyện gì vậy, nàng vừa khóc vừa chạy đi, nói là phải về nhà...

Vũ La sững sờ, sau đó khẽ thở dài, xem ra mình đã xem nhẹ vấn đề tình cảm.

Sau vài ngày, hỏa độc trên thân tất cả mọi người đã được giải, Bất quá bên ngoài vẫn chưa biết tin này, Đồng trưởng lão hạ lệnh giữ bí mật, cho nên bên ngoài kê cả Trưởng Lão hội, hiện tại bện ngoài đều cho rằng trong trạch viện Đương Dương thành, tất cả toàn là người bị thương, chỉ có mình Cốc Thương là cao thủ tọa trấn.

Trạch viện ngoài lỏng trong chặt, mọi người cũng đã nghỉ ngơi hồi phục, Có ba vị trưởng lão cùng Sát Thần Kiếm Khách tọa trấn, cho dù Quỷ Lệ Danh đích thân tới đây cũng sẽ có kết cục không tốt lành gì.

Theo như Đồng trưởng lão phỏng đoán, đám Ma tu mà Cốc Thương đã giết chết bên ngoài Đương Dương thành bất quá chỉ là những con chốt thí. Chúng bị Cốc Thương giết sạch rồi, chắc chắn Quỷ Lệ Danh sẽ cho rằng đêm nay Đương Dương thành không có đề phòng, chính là thời cơ rất tốt để đánh lén, Cho nên Đồng trưởng lão muốn mai phục trong trạch viện, dụ địch xâm nhập.

Nếu lão mang tất cả chuyện này ra thương lượng với Vũ La một phen, nói không chừng Vũ La sẽ không chút khách sáo nói cho lão biết, Quỷ Lệ Danh không có gan xâm nhập Trung Châu, Hơn nữa hầu như Quỷ Lệ Danh không thể chỉ huy được các môn phái Ma tu Nam Hoang.

Quỷ Lệ Danh vô cùng giảo hoạt, trừ phi nắm chắc vạn phần, bằng không sẽ không chịu mang tất cả tài sàn tính mạng ra đánh cuộc,

Con của Quỷ Lệ Danh là tên phá của, y hiểu nó rất rõ ràng, cho nên hệ thống phòng ngự bố trí bí mật của Ma Diễm cốc, y cũng không dám cho con biết. Đáng thương cho nhân sĩ phe Chính đạo còn tưởng rằng đã bắt cóc được con của Quỷ Lệ Danh, là có thể biết rõ tất cả bố trí trong Ma Diễm cốc như lòng bàn tay, kết quả chuốc lấy thất bại vô cùng oan uổng.

Đợi vài ngày không thấy Ma tu đánh tới, Đồng trưởng lão còn tưởng rằng kế sách của mình đã bị người ta nhìn thấu, cho nên không ôm hy vọng gì nữa.

Lần này mọi người xem như sống sót sau tai nạn, Đồng trưởng lão truyền ra mệnh lệnh bày tiệc để an ủi mọi người, Sau yến tiệc, tất cả chuẩn bị rút lui khỏi Đương Dương thành.

Vũ La dẫn kiến Chu Thanh Băng với Đồng trưởng lão, nghe nói là Công chúa út của Đại Chu Nhân Hoàng, Đồng trưởng lão cũng không dám chậm trễ, khách sáo tiếp đãi một phen.

Có Chu Thanh Băng thu xếp, yến hội được triển khai trong trạch viện. Tuy rằng màn trời chiếu đất nhưng cũng sang quý vô cùng, Các món ăn đều được nấu bằng các loại nguyên liệu trân quý, mang ra cuồn cuộn không ngừng. Rượu cũng là loại hảo tửu đã được ủ ba mươi năm trở lên.

Chủ vị trong yến tiệc tự nhiên là ba vị trưởng lão cùng Cốc Thương. Lúc Vũ La nhìn thấy Cốc Thương, bèn quay phắt đi chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống. Nào ngờ Đồng trưởng lão phát giác ra hắn, lập tức gọi lớn:

- Vũ tiểu ca, tới đây ngồi...

Thật ra Vũ La muốn ngồi cùng các nàng Chu Thanh Băng, Diệp Thanh Quả, nhưng bị Đồng trưởng lão gọi như vậy, đành làm mặt dày đi tới.

Đồng trưởng lão cũng vì hảo tâm, vốn lão nghe nói Cốc Thương xung đột với Vũ La, cho nên muốn hòa giải hai bên. Yến tiệc an ủi này cũng vì có ý làm chuyện này, dù sao trước mặt đông người như vậy, hai người cũng không tiện trở mặt.

nhưng không ngờ Vũ La vừa ngồi xuống, Cốc Thương lập tức dằn mạnh chén rượu trong tay xuống bàn:

- Hắn có tài có đức gì mà có thể ngồi ngang hàng với chúng ta?

Giọng Cốc Thương rất to, hầu như tất cả mọi người đều nghe thấy, Đồng trưởng lão xấu hổ vô cùng, Mộc Dịch Trạc cùng Bạch Thắng Kiếp nghe vậy mừng thầm trong lòng.

Vũ La bất động thanh sắc, bung chén rượu trên tay lên uống một ngụm.

Bên dưới Diệp Thanh Quả buông tiếng than dài, khẽ nói với Chu Thanh Băng:

- Hỏng rồi, lần này Vũ La đã nôi giận thật sự.

Chu Thanh Băng nghe vậy sửng sốt, nhìn lại Vũ La thấy hắn vẫn bình tĩnh:

- Không thể nào...

Diệp Thanh Quả vừa ra sức tận diệt thức ăn trước mặt, vừa nhai vừa nói:

- Nếu hắn lập tức nhảy dựng lên phản bác, có nghĩa là trong lòng không ngại, nhưng nếu hắn bình tĩnh như vậy, có nghĩa là hắn đang nổi giận. Tỷ đừng nghi ngờ, muội ở Nhược Lô Ngục đã thấy biết bao nhiêu chuyện, nhưng thần sắc lạnh nhạt điềm tĩnh này của hắn, vừa nhìn đã khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc.

Chu Thanh Băng nhìn nhìn Vũ La bên kia, sau đó lại nhìn nhìn Diệp Thanh Quả:

- Vì sao mỗi bữa muội ăn nhiều như vậy, nhưng thân hình vẫn thon thả?

Diệp Thanh Quả đáp:

- Muội thuộc loại người ăn bao nhiêu cũng không béo được...

Tuy rằng hiện tại không khí tại trường căng thẳng, nhưng câu nói này của Diệp Thanh Quả đã làm cho Chu Thanh Băng không còn kích động trong lòng.

Đồng trưởng lão có hơi xấu hổ, nhỏ giọng nhắc khéo Cốc Thương:

- Cốc Đại nhân, Vũ tiểu ca chính là một vị phù sư, hơn nữa lần này nếu không nhờ hắn không ngại vất vả, suốt ngày đêm cấp tốc chế tạo linh phù giải độc, e rằng tới bây giờ chúng ta vẫn chưa giải được độc của Cửu U Ma Hỏa.

Cốc Thương hừ lạnh một tiếng:

- Vậy thì đã sao, chế phù, luyện dược, dù thế nào đi nữa cũng chỉ là bàng môn tả đạo, tu hành chú trọng nhất là căn bản, ở đây vị nào mà không có cảnh giới cao thâm hơn tiểu tử này, lại để cho hắn ngồi ngang hàng với chúng ta, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

- Chuyện này...

Đồng trưởng lão vừa nếm mùi thất bại, địa vị trong Trưởng Lão hội lập tức lung lay, Cốc Thương có địa vị vô cùng quan trọng trong Cửu Đại Thiên Môn, Đồng trưởng lão cũng không muốn đắc tội Cốc Thương vào lúc này.

Vũ La lại uống một ngụm rượu, đặt chiếc đùi dê đang cắn dỡ trong tay xuống bàn thật mạnh, sau đó xoa xoa tay:

- Chẳng hay ho chút nào, Sát Thần Kiếm Khách luôn luôn thẳng thắn, muốn động thủ là động thủ, trở nên dài dòng dây dưa như vậy từ bao giờ?

trong mắt Cốc Thương chợt lóe hàn quang, không chút khách sáo đứng bật dậy cười rộ:

- Ha ha ha, nói rất hay, mỗ đây rất thích khoái ý ân cừu, ngươi có dám tiếp ta ba kiếm?

Vũ La ung dung bất động:

- Ngài nói đánh là đánh hay sao, dù sao cũng phải có nguyên do chứ. Nếu ta tiếp được thì sao?

Cốc Thương cười lạnh:

- ngươi hãy lo tới chuyện không tiếp được, như vậy có lẽ thực tế hơn.

Cốc Thương xung Sát Thần Kiếm Khách, chỉ bằng vào danh hiệu này có thể nhìn ra y cường hãn tới mức nào, Vào trăm năm trước, Cốc Thương đã trở thành Đại Năng, nghĩ lại mà xem, y dám đơn thân độc mã xâm nhập Nam Hoang, không tổn thương sợi tóc vào được Hoang Vân thành, lại không tổn thương sợi tóc ra khỏi Nam Hoang, có thể thấy được Cốc Thương hùng mạnh tới mức nào.

về phần y vừa gặp mặt Thôi Xán đã bị ăn một cước vào mông, ê chề bay ra khỏi Hoang Vân thành, đó không phải vì y quá yếu, mà vì Thôi Xán quá mạnh.

Đối mặt với nhân vật như vậy, Vũ La chỉ mới đạt tới cảnh giới Cửu Cung Lậu Thất, hắn có thể tiếp được một kiếm đã là khá lắm, đừng nói là ba kiếm.

Đồng trưởng lão muốn khuyên can, không ngờ Thủy Vi Hoa sau lưng giữ chặt lão lại, bất đắc dĩ khẽ nói:

- Đồng Đại nhân, xin ngài đừng khuyên nữa, ta hiểu rất rõ tính của sư phụ, các vị càng ngăn cản, ông ấy càng muốn làm, Hiện tại chỉ là ba kiếm, nếu ngài nói thêm vài câu, nói không chừng sư phụ lão nhân gia nổi nóng, gia tăng thành sáu kiếm, ôi...

Đồng trưởng lão nhìn nhìn Cốc Thương một lúc, không nhịn được lắc lắc đầu.

Trong trường không ai cho rằng Vũ La có thể tiếp được, Mộc Dịch Trạc hưng phấn nốc một ngụm rượu, quát lớn:

- Đúng vậy, chỉ bằng vào ngươi có thể tiếp được ba kiếm của Cốc Đại nhân sao? Ta cho rằng ngươi sẽ không thấy được ánh mặt trời sáng sớm ngày mai, ha ha ha...

Cừu nhân giết con sắp sửa táng mạng ngay trước mắt, tuy rằng không phải tự tay mình giết, nhưng Mộc Dịch Trạc vẫn tỏ ra hưng phấn vô cùng, Bạch Thắng Kiếp ngồi bên cạnh ánh mắt lóe sáng, nếu Vũ La chết đi, nói không chừng mình còn có hy vọng với Cốc Mục Thanh.

Lời của Mộc Dịch Trạc khiến cho mọi người xung quanh trợn mắt giận dữ. Dù sao mọi người vừa nhận được ân huệ của Vũ La, mới có thể giải trừ hỏa độc trên người, huống chi Vũ La lại là phù sư, vất vả lắm mới kết giao được một vị phù sư, nếu bị Cốc Thương giết chết như vậy quả thật là đáng tiếc.

chỉ là mọi người không dám đối mặt với cơn giận của Cốc Thương, nhưng không ai sợ hãi Mộc Dịch Trạc.

Vũ La vẫn ra vẻ bình tĩnh như trước, lạnh nhạt nói:

- Được, nếu ta tiếp không được ba kiếm của ngài, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ gặp Cốc Mục Thanh nữa.

Cốc Thương cười lạnh một tiếng:

- Nếu không tiếp được vậy ngươi sẽ chết, có muốn gặp cũng không được.

Thủy Vi Hoa cảm thấy chấn động toàn thân, buông tiếng than dài, thầm nhủ: “Sư phụ, chẳng lẽ người không thấy sư muội đã có tình cảm sâu đậm với hắn? Nếu người giết chết ý trung nhân của sư muội, e rằng cả đời này muội ấy sẽ không tha thứ cho người, Không biết đến khi nào người mới sửa được tính tình nóng nảy của mình...

nghĩ tới nghĩ lui, nhưng y vẫn không dám nói với Cốc Thương.

Vũ La cũng không để ý tới những lời uy hiếp của Cốc Thương, hỏi ngược lại:

- Nếu ta tiếp được thì sao?

Cốc Thương xoay tay với ra sau lưng, rút ra một thanh kiếm bằng đồng, dáng vẻ cổ kính, trầm giọng nói:

- Nếu ngươi có thể tiếp được, ta sẽ không ngăn cản Cốc Mục Thanh qua lại với ngươi.

Y ngẫm nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu:

- nhưng hai người các ngươi đừng để cho ta thấy mặt.

Vũ La mỉm cười:

- Được!

Keng một tiếng vang lên, cổ kiếm đã ra khỏi võ, một tia hàn quang chớp lóe. Lập tức thiên địa biến sắc, kiếm ý như núi trào dâng, cuồng phong cuồn cuộn, cỏ cây gãy nát, cả hiện trường nơi yến tiệc nhất thời trở nên hỗn loạn, bàn ghế chén bát vỡ tan tành.

Bình Luận (0)
Comment