Tiên Tuyệt

Chương 192 - Phượng Nhãn Thần Văn (Thượng)

thứ làm cho Vũ La thật sự động lòng chính là năm miếng Ngọc Tủy này, Còn chức vụ Đại Thống Lãnh Ám Vệ, Vũ La luôn có cảm giác kỳ kỳ, đường đường Nam Hoang Đế Quân lại chạy tới làm Thống Lãnh đặc vụ phe Chính đạo...

Sau khi ăn cơm trưa xong, Vũ La cáo biệt mọi người, Chu Hùng có việc ra ngoài, ngay cả Chu Hoành cũng không biết y đi đâu, Vũ La đoán rằng quá nửa là chuyện Ám Vệ.

Chu Hoành tỏ ra lưu luyến không rời, kéo theo muội muội của mình tới tiễn Vũ La, Chu Cẩn thầm hận ăn cơm xong không chịu chuồn ngay, nàng quan sát Nhị ca đang nói lời từ biệt cùng tặc tử kia, thình lình ánh mắt tặc tử lướt qua người nàng. Nhất thời Chu Cẩn cảm thấy không được tự nhiên, tuy rằng vừa có một cơn gió lạnh thổi qua, nhưng thân thể nàng toát mồ hôi lạnh. Không hiểu vì sao nàng chợt nhớ lại tao ngộ tối hôm trước, dường như hiện tại thân mình đang trống trải như tối đó...

Suýt nữa Chu Cẩn cuốn vó chạy dài, vất vả lắm nàng mới trấn tĩnh lại được, nhìn hai người trước mặt, lập tức trợn mắt sững sờ, không ngờ đôi mắt Nhị ca nàng hoe đỏ.

Chu Cẩn cảm thấy tim mình như chìm xuống, không ổn chút nào, quả thật Nhị ca hết lòng thương mến tên tặc tử này, không nỡ để cho hắn rời đi, Phụ thân đã hận không thể lập tức gả mình cho La gia, Nhị ca lại thương mến hắn như vậy, e rằng tình huống Đại ca cũng là bất diệu, thủ đoạn của tên tặc tử này quả thật cao minh, nếu so với hắn, Dương Ưng đã là cái thá gì, đây mới là cảnh giới tối cao của dâm tặc, từ từ phân hóa, chậm rãi bao vây.

Chu Hoành ý thức được rằng mình thất thố, bèn chớp chớp mắt, kéo muội muội mình lại, Chu Cẩn không muốn, tránh né đôi ba lần, rốt cục cũng bị kéo lại.

- A Cẩn, Vũ huynh đệ có ân cứu mạng muội hai phen, còn không mau cảm tạ người ta.

Chu Cẩn ngàn vạn lần không muốn, nhưng Nhị ca đã nói là ân cứu mạng, cho nên nàng không thể chối từ. Bất kể thế nào, ngoại trừ yếu tố chủ nghĩa nữ hoàng ra, những phương diện khác nàng đều là thục nữ mẫu mực. Mặc dù cực kỳ không thích Vũ La, nhưng chịu đại ân của người ta vẫn phải báo đáp.

Chu Cẩn ôm quyền, giọng đầy khí thế:

- Đa tạ Vũ huynh, đại ân đại đức, tuyệt không dám quên, Chu gia tất có báo đáp. Muốn cho ta lấy thân báo đáp, đó là không có cửa.

Vũ La thầm mong thoát khỏi nữ nhân này càng sớm càng tốt. Cũng giống như bao nhiêu bậc phụ mẫu trên thế gian này, từ trên xuống dưới Chu gia rất mong tác hợp hai người, nhìn qua hai người chính là một đôi trời định. Chu Cẩn không nhìn thấu, nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng, trong lòng thầm nhủ, tiểu thư Chu gia ôi, hai người chúng ta đều là kẻ thọ hại trong tình cảnh này.

Vũ La khách sáo một câu, sau đó bỏ chạy trối chết.

Chu Hoành muốn gọi một tiếng, nhưng bị muội muội ngăn lại, Chu Hoành cười khổ:

- Hảo muội muội của ta, cơ hội tốt bày ra trước mắt, muội không chịu quý trọng, Muội chờ xem không đầy ba năm, Vũ La nhất định danh chấn thiên hạ, đến lúc đó sẽ có thục nữ, tiên tử các phái vây quanh hắn, lúc ấy muội có hối hận cũng không kịp.

- Có gì là quý hiếm, hừ...

Chu Cẩn tỏ vẻ khinh thường, kiêu ngạo như một con công. Nàng xoay người mà đi, trong lòng tính toán rốt cục phải làm thế nào cảm tạ Vũ La, dù sao cũng là ân cứu mạng, hơn nữa là hai lần, lễ vật thông thường có vẻ hơi mỏng bạc.

Vũ La thở ra một hơi thật dài, Diệp Niệm Am vừa điều khiển phi kiếm vừa cười hỏi:

- Vì sao vậy, sống cuộc sống cô gia tương lai ở Chu gia không thoải mái sao?

Vũ La vô cùng ảo não:

- Nếu nói từ đầu, tất cả cũng tại ngài, Nếu không phải ngài đưa ta tới đây, mang Mã Hồng đi, không phải là không có chuyện gì sao?

Diệp Niệm Am cũng hiểu được Chu Thanh Giang có hơi gấp gáp, muốn nói vài câu, lời vừa lên đến miệng chợt nhớ lại không phải mình cũng từng muốn gả Diệp Thanh Quả cho Vũ La sao? Thiên hạ không gì bằng lòng cha mẹ thương con, Diệp Niệm Am bèn nuốt lời trở lại, lắc lắc đầu không nói gì nữa.

Quả nhi, e rằng gia gia không giúp con được gì, chỉ có thể dựa vào bản thân con...

Diệp Niệm Am thầm nhủ trong lòng, ưu thế duy nhất của Diệp Thanh Quả dường như chỉ là được ở cùng với Vũ La trong Nhược Lô Ngục, cơ hội tiếp xúc nhiều hơn một ít.

Diệp gia cũng không phải nhà bình thường, lẽ ra không thể để Diệp Thanh Quả làm thiếp cho người khác, nhưng vì Vũ La thích Cốc Mục Thanh, mới phải như vậy. Địa vị của Cốc Thương trong Cửu Đại Thiên Môn vô cùng cao quý, Diệp gia không thể sánh bằng, cho dù làm thiếp cũng không có gì không chấp nhận được.

Trên đường không ai nói chuyện gì nữa, cả hai thuận lợi về tới Nhược Lô Ngục, Vũ La thầm tính thời gian ước định cùng lão ma đầu còn một ngày nữa, Hắn vừa mới về, Kiều Hổ đã tới báo:

- Bên Ma Vân phong có người tới, là một thanh niên rất khách sáo, nói là đệ tử quan môn của Lạc Anh Hào, giúp đệ coi sóc mỏ quặng, mời đệ trở về có rảnh đi tới đó một chuyến.

Sau đó Kiều Hổ lại thắc mắc:

- Lạc Anh Hào là ai vậy?

Vũ La không để ý, buột miệng đáp:

- Chính là Lạc trưởng lão của Trưởng Lão hội.

Kiều Hổ sững sờ, nhìn lại Vũ La chỉ thấy thần sắc hắn vẫn như thường, không hề biến đổi, trong lòng thầm khen ngợi, Đây mới là đại tướng, cho dù đối mặt nhân vật quyền cao chức trọng như Lạc trưởng lão cũng không hề kinh sợ, nếu so ra, mình còn kém hắn rất xa.

Lúc Đường Tử Phong tới đây, nhắc tới Vũ La với lời lẽ cung kính, Kiều Hổ còn tưởng y chỉ là nhân vật tép riu nho nhỏ, nhưng không ngờ lại là đệ tử quan môn của Lạc trưởng lão. Thân phận này không phải tầm thường, lại tỏ ra cung kính với Vũ La như vậy, có thể thấy được hiện tại thân phận Vũ La cao quý tới mức nào.

Kiều Hổ lại cảm thấy có chút may mắn, nếu tới bây giờ mình mới cố ý kết giao với Vũ La, e rằng Vũ La không thèm để ý tới mình, nhưng giao tình giữa hai người đã tạo nên từ lúc thân phận Vũ La còn thấp kém, như vậy mới đáng quý. Nương vào Vũ La, tương lai có lẽ thành tựu của mình cũng sẽ cao hơn một chút.

Chuyện mỏ quặng không phải tầm thường, Vũ La nói một tiếng với Diệp Niệm Am, Diệp Niệm Am lập tức phê chuẩn.

Trên thực tế Diệp Niệm Am còn đang buồn bực về chuyến đi sơn trang Chu gia này, tự dưng lại tìm một đối thủ cạnh tranh hùng mạnh cho cháu gái mình.

Ma Vân phong vẫn như trước, Vũ La điều khiển pháp khí thuyền ba lá tới gần, đã có hai tên tu sĩ hộ vệ từ xa nhìn thấy, lập tức nghênh đón ân cần:

- Vũ đại nhân, ngài đã trở lại.

Lần trước Lạc trưởng lão đích thân tới đây, suýt chút nữa đánh tan xác đứa cháu Triệu Thành của lão, tất cả tu sĩ đều thấy rõ ràng. Ngay cả Triệu Thành vì coi thường Vũ La mà trở nên như vậy, bọn họ chỉ là hộ vệ tầm thường không có chút quan hệ gì với Lạc trưởng lão, làm sao dám tỏ ra bất kính với Vũ La?

Vũ La cười nhẹ, một trong hai người lập tức chạy về thông báo với chủ quản mới Đường Tử Phong, người còn lại đưa hắn tiến vào trong.

Đường Tử Phong đi ra rất nhanh, thấy Vũ La bèn ôm quyền cười nói:

- Tiểu đệ Đường Tử Phong, sư tôn lệnh cho tiểu đệ tới cai quản mỏ quặng này, nói trắng ra là làm công cho Vũ Đại nhân. Đại nhân có yêu cầu gì xin cứ dặn dò.

Thân thể này của Vũ La chỉ mới mười bảy tuổi, người ta tối thiểu cũng đã tu luyện mười mấy năm, lại tự xung là tiêu đệ. Vừa gặp mặt, Đường Tử Phong đã tự nhún mình như vậy, Vũ La thầm khen ngợi, cười nói:

- Đường huynh quá khách sáo, đúng ra ta phải cảm ơn huynh khẳng khái hỗ trợ mới phải. Huynh là cao túc của Lạc tiền bối, ở nơi này quả thật khuất tất nhân tài.

Hai người khách sáo với nhau một lúc. Đường Tử Phong nghiêm trang trở lại, dẫn Vũ La vào kho chứa hàng, mời hắn kiểm tra lượng khoáng thạch dự trữ trước.

Nói thật ra, sau khi Đường Tử Phong tới đây vô cùng căm tức Triệu Thành, chỉ tra sơ sổ sách đã thấy thất thoát đủ chỗ, có thể thấy rằng trong thời gian qua Triệu Thành tham ô không ít.

Trước kia không tính cũng không sao, nhưng gần đây mỏ quặng đã thuộc về Vũ La, Triệu Thành tham ô như vậy cũng tương đương lấy của Vũ La, Đường Tử Phong ngẫm nghĩ một phen, bèn bỏ tiền túi ra bù cho đủ số thất thoát, sau đó mới báo cho sư phụ biết.

Bình Luận (0)
Comment