Tiên Tuyệt

Chương 194 - Phượng Nhãn Thần Văn (Hạ)

Đám ngục tốt đang vô cùng hưng phấn nâng Vũ La lên, ném hắn lên không, sau đó ném chén bát, Nóc nhà ăn cao như vậy, mọi người đang cơn hưng phấn, dùng sức quá tay, khiến cho Vũ La va mạnh lên nóc đánh ầm.

Mọi người trợn mắt há mồm, lập tức bỏ chạy tứ tán, Lúc Vũ La rơi xuống không ai đón lấy, chỉ nghe bộp một tiếng rơi sấp xuống đất, sải tay sải chân.

Kiều Hổ là người đầu tiên không nhịn được bật cười ha hả, Vũ La nhảy dựng lên:

- Đám khốn này, đừng để ta bắt được các ngươi...

Ngoại trừ ba người bọn họ, lúc này trong nhà ăn chỉ còn lại đại trù sư, Đại trù sư cũng vui mừng hớn hở, hất chảo một cái, một miếng gà hầm từ trong chảo bay ra:

- Hay lắm, ta mời ngươi trước.

Vũ La ôm thùng cơm đón lấy:

- Đa tạ.

Lưu Động ngay cả ngọc túy mời cơm Vũ La cũng không có, chủ yếu là do sức ăn Vũ La quá lớn, Kiều Hổ phải bỏ tiền túi mời Vũ La ăn bữa cơm này, Sau khi cơm no rượu đủ, Vũ Tổng Lãnh bèn khệnh khạng đi xuống Ly Nhân Uyên.

Xuống Ly Nhân Uyên, sắc mặt Vũ La nghiêm trang trở lại, sửa sang y phục tiến vào.

Ma Tổ đang ngồi ngây người dưới đất, hai tay ôm đầu, không biết đang suy nghĩ những gì, Chắc chắn là lão đã biết Vũ La tiến vào, nhưng không có một chút phản ứng.

Vũ La nhìn thoáng qua mặt đất, Ngọc Túy Tinh Phách bên trong trận pháp hoàn hảo không tổn hao gì, hầu như không hao tôn chút linh khí nào cả, quả nhiên Ma Tố không còn giãy dụa muốn thoát ra ngoài, nhưng Vũ La lại nghe tim mình như chìm xuống.

- Tiền bối đã cân nhắc kỹ chưa?

Vũ La tới đối diện lão khoanh chân ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng ung dung tiêu sái.

Ma Tổ Đại nhân thở ra một hơi thật dài, lúc này mắt lão mới động, nhìn về phía Vũ La một lúc lâu sau mới nói:

- ngươi có biết rằng thiên hạ ngũ phương vốn trước kia không phải hình dáng thế này không?

Thiên hạ ngũ phương, Trung Châu, Nam Hoang, Bắc Cương, Tây Vực, Đông Thổ, đây là kiến thức phổ thông, Cũng có thể người bình thường không biết lịch sử lâu đời của nó, nhưng Vũ La cũng biết được một ít.

Hắn bèn gật đầu:

- Lời đồn rằng vào thời thượng cổ, thiên hạ ngũ phương vốn liền với nhau thành một mảng.

Ma Tổ bất ngờ, nhìn hắn chằm chằm:

- Ngay cả bí mật lâu đời như vậy mà ngươi cũng biết, rốt cục ngươi là loại người nào?

Lão lại khoát tay:

- Ta cũng không muốn biết nhiều như vậy, bất kể trước đây danh vọng ngươi lớn tới mức nào, ta khuyên ngươi đừng động tới những thứ này, ngươi đã lỡ tu luyện, tốt nhất là phế bỏ đi, cách một thời gian dài, có thể những nhân vật kia cũng sẽ sơ ý, ngươi sẽ qua mặt được bọn họ.

Vũ La biết không đơn giản như vậy, huống cho bộ phù văn Quang Mang Thái Dương này đã xâm nhập vào trong Cửu Long Thôn Nhật, nếu bỏ nó đi, tất cả căn cơ của mình sẽ hoàn toàn sụp đổ, đó là chuyện không có khả năng.

Lúc trước hắn vô tình đánh vào cơ thể Mộc Dịch Trạc một đạo phù văn Quang Mang Thái Dương, sau đó đoạt lại hơn phân nửa công lực của Mộc Dịch Trạc. Sau khi Linh Long nuốt phần công lực này, Vũ La lập tức mơ hồ cảm thấy, giữa Linh Long và phù văn Quang Mang Thái Dương dường như có kết nối với nhau mỏng manh như sợi tơ, chỉ là ẩn tàng rất sâu kín, dù là hắn cũng không dễ dàng phát hiện, Nó đã liên quan tới căn cơ nền tảng sâu như vậy, muốn phế bỏ trùng tu, trên cơ bản là không có khả năng.

- Tiền bối không cần nhiều lời, nếu như có thể từ bỏ, ta đã bỏ từ sớm. Xin tiền bối cho biết, rốt cục đạo phù văn này có lai lịch ra sao.

Ma Tổ nở một nụ cười khổ:

- Ta vẫn biết từ xưa đến nay phàm là anh hùng, đa phần toàn là hạng người kiêu ngạo. Cho nên nếu chưa tới ngày đại họa lâm đầu, hẳn ngươi sẽ không nghe theo lời khuyên của ta...

Lão chợt buông tiếng than dài, ngẩng đầu lên nhìn đạo phù văn trên nóc động, sau đó nói tiếp:

- Nếu nói lai lịch, ta cũng không biết rốt cục bộ phù văn này từ đâu mà tới. Thậm chí ta dám nói, trên thế giới này không có người nào biết đáp án.

- Bộ phù văn này có mười bốn đạo, nhưng cho tới bây giờ, có thể thấy rõ ràng nhất cũng chỉ có đạo phù văn nằm ở giữa...

Ma Tổ dừng lời, giơ tay chỉ vào phù văn Quang Mang Thái Dương:

- Phượng Nhãn Thần Văn.

Vũ La thầm nghĩ trong lòng, Phượng Nhãn Thần Văn... có lẽ là tên của đạo phù văn Quang Mang Thái Dương này.

- Nếu tu luyện đạo phù văn này, nguyên hồn sẽ được tăng cường không ít, linh trí mở rộng, khiến cho hung thú thông thường có thể sánh được với tu sĩ Nhân tộc có được Tuệ Căn, ngươi thử nghĩ xem, điều này đáng sợ tới mức nào?

Vũ La thầm nghĩ, chẳng trách bên trong cấm địa Yên sơn, trong đầu đám Thú Vương hùng mạnh đều có một đạo Phượng Nhãn Thần Văn.

- Bất quá Thú tộc cũng không biết được uy lực chân chính của đạo Phượng Nhãn Thần Văn này, chỉ cần có thêm mười ba đạo linh văn khác phối hợp, đánh Phượng Nhãn Thần Văn vào cơ thê người khác, sẽ dễ dàng cướp đi công lực khổ tu một đời của đối phương.

- Vào thời thượng cổ, thế giới này vốn là một khối đại lục có trật tự hoàn chỉnh, có quy tấc vận hành nghiêm ngặt, nhưng lại có người không cam chịu hoàn cảnh như vậy, tu luyện đạo Phượng Nhãn Thần Văn này, nhất thời gây ra một trường đại họa tày trời, Sau mấy ngàn năm đại chiến liên miên bất tuyệt, đại lục vỡ ra thành năm mãnh, chính là thiên hạ ngũ phương bây giờ, Mà Tiên Nhân trong truyền thuyết, từ đó về sau cũng tuyệt tích trên thế giới này.

Vũ La trong lòng kinh hãi, theo thời gian trôi qua, thiên hạ ngũ phương không còn dấu vết của Tiên Nhân, mới khiến cho Đại Năng hoành hành ngang ngược. Vì sao Tiên Nhân tuyệt tích, không ai biết được, lại không ngờ là vì đạo phù văn thứ mười bốn không có gì là nổi bật này.

Vũ La xoay chuyển muôn ngàn ý nghĩ trong lòng, lập tức hiểu rằng tuy rằng chuyện này khiến cho người ta hơi khó tin một chút, nhưng quyết không phải là chuyện hoang đường vô căn cứ, Phượng Nhãn Thần Văn có thể đoạt lấy công lực của người khác, không cần khổ tu mà có thể có được công lực tuyệt thế, tăng tiến tu vi cực nhanh, hơn nữa cơ hồ không cần tới tư chất hay Tuệ Căn gì cả.

chỉ cần dùng Phượng Nhãn Thần Văn ám toán người khác, người nọ chết đi, một thân tu vi của y chính là của mình, kẻ muốn không làm mà hưởng trong thiên hạ rất nhiều, bộ linh văn này cơ hồ chế ra dành riêng cho những kẻ như vậy.

Thậm chí Vũ La có thể tưởng tượng ra, đại họa tày trời năm xưa cũng giống như quả cầu tuyết lăn, Bên mạnh lên bên yếu đi, đám người tu luyện thần văn này càng ngày càng trở nên hùng mạnh, mà đám tu sĩ bình thường hoặc lực lượng Tiên Nhân theo đó càng ngày càng trở nên yếu đi...

Dường như Ma Tổ đang nhớ lại lúc đại họa tày trời diễn ra, ánh mắt lão lộ vẻ sợ hãi:

- Tiểu tử này, ngươi không biết, tuy rằng Tiên Nhân tuyệt tích, nhưng trên thế giới này còn rất nhiều nhân vật hùng mạnh, những Đại Năng trên cao chót vót kia căn bản không chịu nổi một đòn. Cho dù là ta... cũng may ta đã bị nhốt trong này, bọn họ không tìm được, bằng không, hắc hắc...

- Bộ thần văn này có thể phá hỏng tất cả trật tự thế giới, sở dĩ những nhân vật này tồn tại, có hơn nửa nguyên nhân là vì muốn giám thị lực lượng phá hoại thế giới giống như thần văn này. Nếu ngươi hùng mạnh tới mức nào đó, có lẽ những nhân vật này sẽ mang ngươi đi, cho ngươi trở thành thành viên của họ, nhưng ngươi hiện tại bất quá chỉ là một tu sĩ nho nhỏ, bọn họ chỉ cần tiện tay bóp chết là được.

Ma Tổ hít sâu một hơi:

- Những gì lão tổ ta biết đã nói hết cho ngươi, chết hay sống do ngươi lựa chọn, bất quá vô luận thế nào, ngươi cũng đừng làm phiền lão tổ ta. Lão tổ ta sống qua biết bao nhiêu năm tháng cho tới bây giờ, nếu bởi vì tiểu tử ngươi liên lụy mà chết không có chỗ chôn, không phải là lão tổ ta oan uổng lắm sao?

Trong lòng Vũ La hiện tại có hơi bấn loạn. Những lời Ma Tổ vừa nói, nếu là người khác nghe xong chắc chắn sẽ thóa mạ một câu: “Lão bất tử này chỉ giỏi khoác lác dọa người”, nhưng Vũ La không phải là loại người hời hợt nông cạn như vậy.

trong mắt tu sĩ thông thường, Đại Năng đã là nhân vật sánh ngang trời đất. Ngoại trừ Tiên Nhân trong truyền thuyết mấy ngàn năm qua không hề lộ diện, không có ai có thể hùng mạnh hơn Đại Năng.

Bình Luận (0)
Comment