Tiên Tuyệt

Chương 203 - Tuệ Nhãn Chúng Sinh (Trung)

Tần Thời Nguyệt chậm rãi kể chuyện về thế giới này, một sự thật khiến cho người ta khiếp sợ dần dần hiện ra trước mắt Vũ La.

Ngọn núi này là Thiên Mệnh Thần Phù nhất phẩm Tuệ Nhãn Chúng Sinh, có thể chọn lựa tu sĩ có năng lực tu luyện tới cảnh giới tối cao, đột phá được xiềng xích của thế giới này. Các tù phạm trong Thiên Nhai mang tới rất nhiều pháp môn, có thể thông qua Tuệ Nhãn Chúng Sinh để truyền thụ cho kẻ thích hợp tu luyện.

Khi những người này thật sự tu luyện có được thành tựu, có thể phá vỡ thế giới này, xông ra Thiên Ngoại, bọn họ cũng sẽ có một hy vọng đào tẩu.

Để có được từ Tuệ Nhãn Chúng Sinh, cho tới trận pháp Đẩu Chuyển Tinh Di bên ngoài Ma Nhai Lĩnh, các tù phạm Thiên giới đã phải trả giá bằng ba mươi mốt tính mạng.

Bất cứ ai trong số những người này đều có thể tung hoành trên toàn Tu Chân Giới, nhưng chỉ vì làm việc này, bọn họ đã bị một lực lượng hùng mạnh hơn xóa sổ khỏi thế giới này.

Cũng may sau khi có Tuệ Nhãn Chúng Sinh che chở, lúc bọn Tần Thời Nguyệt chế tạo Thiên Nhai Yêu Bài, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không bị những người ở trên phát hiện.

Bất quá cũng chỉ có ở những thời điểm nhất định mới có thể tránh thoát sự dò xét của bọn họ. Cho nên ngoại trừ những lúc luyện chế Thiên Nhai Yêu Bài, các tù phạm không dám khinh suất vận dụng linh nguyên. Cũng giống như lúc nãy Trương Thái gầm lên một tiếng dạy dỗ tên tu sĩ không biết phải trái kia, chỉ sử dụng lực lượng nhục thể đơn thuần, bằng không tên tu sĩ ấy đã bị bạo thể mà chết.

Cũng vì như vậy, tất cả nhu cầu cần thiết của Thiên Nhai đều phải sử dụng vàng bạc mua từ thế giới bên ngoài, vốn Thiên Nhai giam giữ tù phạm, tuy rằng những người này hùng mạnh thật, nhưng cũng không có khí khái của cao thủ. Hơn nữa bọn họ bị giam cầm quá lâu, tính tình trở nên kỳ quái, cho nên mới có biểu hiện giống như con buôn vậy.

Trên thực tế cũng là bọn họ thấy bọn Quách Hiểu chướng tai gai mắt, cho nên tìm cớ làm khó dễ mà thôi.

- Tiềm lực của ngươi quá lớn, ngay cả Tuệ Nhãn Chúng Sinh cũng không thể nhìn thấu, chúng ta cũng không biết nên cho ngươi tu luyện công pháp loại nào.

Tần Thời Nguyệt tỏ ra khó xử.

Lão muốn cầu Vũ La, tương lai nếu có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích của thế giới này, ngao du Thiên Ngoại, chiếu cố cho bọn lão một chút, nhưng Vũ La chưa nhận lợi ích gì của bọn lão, tự nhiên cũng không có nghĩa vụ này. Lão thân là tiền bối, cho nên khó bề mở miệng.

Đương nhiên Vũ La biết hung hiểm trong chuyện này, ‘người ở trên’ theo lời Tần Thời Nguyệt rõ ràng cao hơn thế giới này một cấp. Cho dù tương lai mình có thể ngao du Thiên Ngoại, cũng chỉ là người mới, vừa ra đã giúp những trọng phạm trong lao này đào tẩu, những người kia cũng sẽ không nhân từ với hắn.

Chuyện này không phải là hành động giơ tay nhấc chân, cho nên Vũ La cũng vô cùng do dự.

Không khí khó xử kéo dài một lúc, bỗng nhiên Vũ La thoáng động linh cơ: Ba người trước mắt chính là bảo tàng, mình không thể coi thường bọn họ. Hắn bèn nhìn ba người, mỉm cười hỏi:

- Ba vị tiền bối có biết địa phương nào sinh trưởng thiên tài địa bảo hay không?

mắt Tần Thời Nguyệt chợt sáng lên:

- Để ta nhớ lại xem...

Bọn họ tới thế giới này đã rất lâu, có những chuyện cũng không nhớ hết. Năm xưa lúc vừa tới đây, còn nhớ có một cây Linh chi còn non, e rằng lúc này có thể đã kết quả.

Ba người hợp kế, cuối cùng tìm được năm chỗ sinh trưởng thiên tài địa bảo, bởi vì thời gian quá dài, rất có khả năng vài chỗ trong đó đã bị người khác phát hiện, cho nên tìm nhiều một chút.

Bọn họ nói những địa phương này cho Vũ La biết, sau khi Vũ La nghe xong bèn ôm quyền thi lễ:

- Xin ba vị tiền bối bất tất phải nhọc lòng, nếu như Vũ La có ngày đó, nhất định sẽ không quên các vị tiền bối ở Thiên Nhai.

Tần Thời Nguyệt hài lòng mỉm cười.

Vũ La lại nói bóng gió về chuyện năm xưa Tiên Nhân biến mất khỏi thế giới này, muốn tìm hiểu về Phượng Nhãn Thần Văn một chút, đáng tiếc bọn Tần Thời Nguyệt cũng không biết.

Vũ La tính toán một chút, bọn họ tới sau khi Tiên Nhân biến mất, không biết cũng là bình thường.

Thợ rèn đưa bọn Quách Hiểu tới đầu Thiên Nhai, chính là địa phương mà hai ngày trước bọn họ xuất hiện, sau đó khẽ khoát tay, xoay người rời đi. Bọn Quách hiểu còn đang buồn bực, trước mắt bỗng nhiên nổi lên sương mù dày đặc. Khi thân hình lùn thấp cường tráng của thợ rèn tiến vào trong làn sương mù kia, bọn Quách hiểu quay lại, đã thấy cảnh vật xung quanh đại biến.

Một bức tường đỏ cao cao dường như kéo dài tới cuối chân trời, đầu tường là ngói xanh. Vài phàm nhân cổ quái cung kính đứng trước mặt, nhìn thấy bọn chúng lập tức phủ phục quỳ gối, rõ ràng là nam nhân, nhưng thanh âm nghe the thé:

- Cung nghênh pháp giá tiên quan.

Bọn Quách Hiểu còn đang ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, phương hướng Thiên Nhai trước kia xuất hiện một cung điện sừng sững lạnh lùng. Cung điện nọ cao lớn vô cùng, do gang đen kịt đúc thành, toát ra một cỗ khí tức lạnh lẽo khiến cho người ta kinh sợ.

Cửa chính cung điện đóng chặt, hai cánh đại môn ánh lên nước thép bóng loáng.

Trên đại môn có một tấm biển bằng sang, trên có bốn chữ Tá Thiên Nhất Ngung, (mượn một góc trời)

Quách Hiểu quay lại nhìn đám phàm nhân đang quỳ, lập tức hiểu rõ. Mình đang ở bên trong hoàng cung, bức tường đỏ thật dài kia chính là tường cung điện. Những người trước mặt tuy có bề ngoài nam nhân, thật ra là hoạn quan. Phía sau chính là Thiên Nhai, chẳng qua là sử dụng một ít thủ đoạn của người tu chân, mở ra một không gian độc lập.

Thiên Nhai chính là một con đường nằm trong một địa phương mượn của hoàng cung Thiên tử.

Thông thường chỉ có đám tán tu theo phò hoàng thất, những tu sĩ có môn phái tuyệt đối sẽ không tạo ra quan hệ cùng hoàng thất. Hoàng thất liên quan tới đại vận thiên hạ, nếu bị liên lụy sẽ rất khó thoát thân, giống như bị hãm vào một cơn trốt xoáy. Nhìn qua ích lợi không nhỏ, nhưng trên thực tế bị ràng buộc khắp nơi. Bọn tán tu không có cách nào, mới buộc phải bước vào con đường này.

nhưng hiển nhiên những người trong Thiên Nhai không nằm trong số tán tu này, bọn họ dám mượn một địa phương của Thiên tử, mở một con đường hẻo lánh bên trong hoàng cung, đây là khí phách tới bậc nào?

Chẳng trách bao nhiêu năm qua, không ai tìm được vị trí của Thiên Nhai, quả thật khó lòng ngờ tới.

Phía sau đám hoạn quan vang lên tiếng bước chân thúc giục, đám hoạn quan cất giọng the thé mời bọn Quách Hiểu đi theo bọn họ, sắc trời đã tối, đám hoạn quan cũng không muốn đắc tội với các vị tiên quan này, luôn miệng nói đã sớm có an bài.

những tiếng bước chân thúc giục kia là của Ngự Lâm quân tinh nhuệ, bước nhanh như bay, không bao lâu sau đã ra khỏi hoàng cung, an trí tất cả mọi người trong một tòa trạch viện cách đó không xa.

Bọn họ vừa tiến đến, lập tức có người thu xếp tiệc rượu, chỉ là bọn Quách Hiểu không còn lòng dạ nào uống rượu, sắc mặt lạnh nhạt ai về phòng nấy.

Khéo léo từ chối hai tỳ nữ mà đám hoạn quan ân cần an bài cho mình, Quách Hiểu đóng cửa phòng lại ngồi trên ghế. Sau một lúc ngây người, y mới lấy ra quả Bạch Ác Châu.

Nếu không có Vũ La, y mới là kẻ được lợi lớn nhất trong hành trình Thiên Nhai lần này.

Bằng vào quả Bạch Ác Châu này, y có thể thuận lợi trở thành nhân vật thủ lãnh trong lớp thanh niên Cửu Đại Thiên Môn, nhưng Vũ La lại bất ngờ xuất hiện, nếu nói Quách Hiểu không ganh tị, đó là nói dối.

Quách Hiểu còn đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên một tràng tiếng gõ cửa vang lên. Cũng vì y tâm thần thất thố, bằng không chắc chắn sẽ cảm ứng được có người tới gần phòng mình.

Quách Hiểu ra mở cửa, ngoài cửa là một tu sĩ quen biết với y, Quách Hiểu mỉm cười, mời người nọ tiến vào:

- Thì ra là Loan Xạ huynh, mau mời vào.

Loan Xạ xuất thân từ một môn phái phụ thuộc vào Long Hổ sơn, bản thân là tu sĩ cảnh giới Cửu Cung Cung Đình, coi như là một nhân tài. Lần hành trình Thiên Nhai này, y là một trong những người cười nhạo Vũ La nhiều nhất.

Trên thực tế Loan Xạ cũng chính là loại người như Quách Hiểu, Tứ Phương phái của y bám gấu quần Long Hổ sơn, là một môn phái nhị đẳng, ngẩng lên không bằng ai, cúi xuống không ai bằng mình.

Phương châm sống của Loan Xạ từ trước tới nay lúc nào cũng là lấy lòng những kẻ có lợi cho mình, chèn ép đám phế vật.

Không ngờ lần này đi Thiên Nhai một chuyến, Vũ La mà ai cũng tưởng là phế vật lại có tiềm lực cao nhất trong tất cả mọi người, còn cao hơn cả Quách Hiểu vài cấp.

Sau khi Loan Xạ tiến vào, thi lễ cung kính, sau đó mới nói:

- Không biết Quách huynh thấy tên Vũ La kia thế nào?

Quách Hiểu không nhịn được nhìn y một cái, bất động thanh sắc nói:

- Tiền đồ bất khả hạn lượng.

Loan Xạ lập tức nói:

- Tiền đồ của hắn càng rộng lớn, càng hung hiểm đối với chúng ta.

Quách Hiểu thoáng động trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh hỏi lại:

- Nói như vậy là sao?

- Chúng ta ở Thiên Nhai đã từng châm chọc tên tiểu tử ấy nhiều lần, nhất định hắn sẽ ghi hận trong lòng. Nếu tương lai hắn một bước lên trời, nhớ lại chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ trả thù chúng ta.

Đây gọi là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, bất quá tầm mắt của Loan Xạ cũng chỉ có thể nhìn được tới đó mà thôi.

Thật ra Quách Hiểu có tính toán riêng của mình. Y hiểu rõ với tính cách của Vũ La, hẳn sẽ không vì chuyện ở Thiên Nhai mà trả thù bọn chúng. Bất quá chỉ là vài câu châm chọc ngoài miệng, huống chi kẻ chịu thiệt vẫn là bọn chúng, Vũ La mới là kẻ được lợi lớn nhất.

nhưng lời tục nói giấy không thể nào gói được lửa. Y từng chịu qua đại ân của Vũ La, tuy rằng Vũ La không nhớ, nhưng nói không chừng sau này Vũ La cũng sẽ biết được. Lúc ấy Vũ La sẽ nhớ lại, hành vi của Quách Hiểu y ở Thiên Nhai rõ ràng là lấy oán báo ân.

Cao thủ có khí độ của cao thủ, sẽ không so đo với nhân vật nhỏ như bọn Loan Xạ, nhưng e rằng không có vị cao thủ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người khác lấy oán trả ơn.

Nếu tương lai Vũ La thật sự trở thành phù sư đỉnh cấp, muốn giết mình có lẽ chỉ cần một câu.

Quách Hiểu nhìn nhìn Loan Xạ:

- Ý Loan huynh là chờ Vũ La ra, giải thích xin tội với hắn ư?

Loan Xạ bị y nói cho tức tối, vội vàng hoa tay múa chân:

- Chẳng lẽ Quách huynh chịu nhận lỗi sao? Huynh cho rằng chuyện này chỉ cần nhận lỗi là có thể xí xóa được sao? Phú quý chỉ có thể cầu từ trong hiểm cảnh, muốn đạt được Đại Đạo phải liều mạng, Vũ La ra khỏi Thiên Nhai, nhất định mang theo công pháp trân quý của Thiên Nhai, chúng ta không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Giết chết hắn đi, công pháp chia đều cho mỗi người một phần, tương lai có thể tu luyện tới cảnh giới nào, vậy phải xem tạo hóa của mỗi người, Chăng hay ý Quách huynh thế nào?

Quách Hiểu thầm khinh thường trong lòng, bằng vào đám phế vật các ngươi, không có Tuệ Căn, tiềm lực cao nhất chỉ có ngũ phẩm thượng, cũng muốn tu luyện công pháp tối cao ư? Ta sợ rằng các ngươi đọc còn không hiểu...

ngoài mặt y lại tỏ vẻ như động lòng:

- quả thật công pháp Thiên Nhai khiến cho người ta động lòng, nhưng làm như vậy không phải là quá đáng hay sao?

Thình lình Loan Xạ đứng bật dậy:

- Quách huynh, ta thấy huynh cũng là một hán tử, chuyện này cần sát phạt quyết đoán, sao thể đắn đo do dự như vậy? Ta không ngại nói cho huynh biết, ngoại trừ huynh ra, những người khác đều đã tham gia vào chuyện này. Ta đến báo cho Quách huynh một tiếng, chính là muốn chia cho huynh một phần ích lợi. Nếu Quách huynh không dám tham gia, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy không giết được một Vũ La sao?

Quách Hiểu lập tức làm ra vẻ đã hiểu:

- Nếu đã là như vậy, chúng ta cứ quyết định tiến hành.

Sát tâm của Quách Hiểu đã nổi lên, Y vẫn là thủ lãnh của đám người này, không ngờ mới vừa ra khỏi Thiên Nhai, Loan Xạ đã ngầm móc nối sau lưng y, được đám người này tán thành. Tên Loan Xạ này, tuyệt đối không thể lưu lại được.

Thấy y đã bằng lòng, Loan Xạ mừng rỡ, Quách Hiểu chính là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, thực lực bản thân hùng mạnh, chỗ dựa vững vàng. Cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, có một Đại ca như vậy đứng mũi chịu sào, bọn chúng cũng sẽ không có chuyện gì.

Lập tức Loan Xạ nói ra một lượt kế hoạch của y, Quách Hiểu nghe xong lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, bố trí như vậy, cho dù là mình cũng khó lòng thoát chết.

ánh mắt y nhìn Loan Xạ đầy vẻ khen ngợi:

- Mưu kế của Loan huynh giỏi thật, Vũ La chết chắc rồi, truyền thừa Thiên giới là của chúng ta, ha ha ha...

Loan Xạ cũng cười to, lại không biết trong lòng Quách Hiểu đã này sinh kiêng kị với mình, đã hạ quyết tâm lần này phải trừ khử y.

Lúc Vũ La ra khỏi Thiên Nhai, phát hiện ra nơi này là hoàng cung Đại Chu, cũng hết sức bất ngờ.

Mặc dù Thiên Nhai bên trong hoàng cung, nhưng tất cả chi phí cũng không phải do hoàng thất cung cấp, hoàn toàn là tự cấp tự túc. Đây như là một quy tắc, bọn họ không muốn hoàng thất can thiệp vào Thiên Nhai, tránh cho mắc nợ nhân tình, tương lai không trả nổi.

Vũ La ở trong Thiên Nhai thêm một ngày. Hiện tại không có người ngoài, hơn nữa Tần Thời Nguyệt đã dặn dò rõ ràng, cho nên thợ rèn cũng truyền hết các kỹ xào Bát Hoang Đoán Tạo cho hắn, không hề giữ lại chút nào.

Thợ rèn khổ luyện đạo này không biết đã bao nhiêu năm, y mang hết hiểu biết của mình về pháp môn này ra giảng giải, khiến cho Vũ La được nhiều lợi ích. Mà lão nhân ở phường thi họa cũng giảng giải về Xi Vưu Ma Văn cho Vũ La một phen.

Chuyến hành trình Thiên Nhai lần này, Vũ La có thể nói là thu hoạch sung túc.

Mà Vũ La cũng vui mừng phát hiện, chính là dường như Bát Hoang Đoán Tạo này được tạo ra dành riêng cho hắn.

Giống như muốn luyện chế pháp bảo phải có đỉnh lô, phải có Tam Muội Chân Hỏa, muốn rèn trước hết phải có thiết chùy cùng hỏa diễm, cả hai thứ này, Kỳ Lân Tý của Vũ La cũng có thể làm được.

chỉ cần tu luyện một chút, lực lượng của Kỳ Lân Tý có thể thông qua tay hắn hóa thành một thanh chùy trên có hỏa diễm, hoa văn Kỳ Lân. Đương nhiên vì Kỳ Lân Tý nằm trên tay trái, cho nên không được thuần thục, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn.

Bên ngoài Thiên Nhai cũng có một đám hoạn quan đang chờ, Nhìn thấy Vũ La đi ra, lập tức bọn chúng a dua nịnh hót một trận, sau đó đưa Vũ La ra khỏi hoàng cung.

Đại Chu Nhân Hoàng là người vô cùng cẩn thận, e rằng các vị tiên quan thủ đoạn vô cùng này ở lại trong hoàng cung của mình, sẽ giở trò gì đó đưa mấy vị phi tử tịch mịch thâm cung cùng nhau lên giường. Dưới tình huống thông thường, đám phi tử này dù có cơ hội cũng không dám ra ngoài. Dù sao nếu như sự tình bại lộ, lửa giận của Nhân Hoàng đủ để thiêu rụi tất cả.

nhưng đối mặt đám tiên quan không hề kiêng kỵ chuyện gì này, Nhân Hoàng cũng không có cách nào làm gì được người ta, lại còn có thể nhân cơ hội này thoát khỏi nhà giam, chỉ sợ cho dù đám tiên quan không thông đồng, đám phi tử cũng sẽ chủ động gợi ý.

Dọc đường Vũ La hỏi thăm hoạn quan vị trí tẩm cung của Băng Ca Công chúa, mới biết Chu Thanh Băng quả thật được hoàng thất vô cùng sủng ái, cho nên không ở cùng với mọi người trong cung, mà được Nhân Hoàng ban thưởng một tòa Công chúa phủ độc lập, ở một mình bên ngoài. Ngoài ra, Chu Thanh Băng còn có một trang viên vô cùng rộng lớn ở ngoài thành, nghe nói mấy ngày nay, nàng vẫn ở trang viên ấy, không trở về thành.

Sau khi đưa Vũ La tới một viện lạc, hoạn quan biết Vũ La có quen Băng Ca Công chúa, bèn cố ý an bài cho hắn ở một mình một viện, còn điều tới bốn nữ tỳ hầu hạ hắn chu đáo.

BỊ một đám thái giám nhìn chằm chằm, Vũ La cảm thấy không được tự nhiên. Sau khi tiễn bước đám hoạn quan này, ở chung với nữ nhân chân chính, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

Mấy tên tỳ nữ hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu một phen, thay đổi quần áo, nhất thời cảm giác tinh khí thần tăng lên một bậc.

Bỗng nhiên một tiếng cười dài truyền đến, Quách Hiểu từ bên ngoài tiến vào.

- Vũ huynh, chúc mừng chúc mừng...

Quách Hiểu thấy đãi ngộ của Vũ La tốt hơn mình, trong lòng lại càng tức tối, đúng là bọn khốn này ai ai cũng lấy mắt chó nhìn người.

Vũ La khẽ mỉm cười hỏi:

- VỊ huynh đài này...

Quách Hiểu liền ôm quyền:

- Tại hạ Long Hổ sơn Quách Hiểu.

- Quách huynh...

Vũ La khách sáo vài câu, có vẻ không muốn nhiều lời với Quách Hiểu.

Bình Luận (0)
Comment