Tiên Tuyệt

Chương 244 - Hải Dương Động Thiên (Trung)

Sắc mặt Đồng trưởng lão tái xanh:

- Tiết Kiêu, phải chăng viên tinh châu nọ là do ngươi bảo quản?

Tiết Kiêu cố nhẫn nhịn:

- Đúng vậy, một tấc không rời.

- Ngươi có phải là Đại Năng hay không, lẽ ra không ai có thể trộm đồ dưới mắt ngươi mới phải, nếu là ngươi, ngươi có tin không?

Đồng trưởng lão không chút khách sáo.

Lạc trưởng lão giận dữ tiếp lời:

- Tiết Kiêu, mau giao viên tinh châu ra đây, ngươi làm như vậy, thể diện của Trưởng Lão Hội bị ngươi làm mất sạch rồi.

Lời này của Lạc trưởng lão không sai, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của Trưởng Lão Hội còn đâu nữa?

Tiết Kiêu đỏ bừng mặt mũi, lại không có cách nào khác biện bạch. Quả thật, muốn trộm thứ gì ngay dưới mất một vị Đại Năng, muốn nói giỡn sao, nói ra có ai tin được?

Lão nhìn về phía Sở Tam Tuyệt ra vẻ van xin:

- Sở trưởng lão, ngài hiểu rõ ta...

Sở Tam Tuyệt thở dài bất đắc dĩ, lui vào giữa mọi người.

Chu Thanh Giang cũng thở dài, nhìn mọi người một lượt:

- Ta đề nghị miễn đi chức trưởng lão Trưởng Lão Hội Cửu Đại Thiên Môn của Tiết Kiêu, có ai phản đối hay không?

Ngay cả Sở Tam Tuyệt cũng không đứng ra phản đối, Tiết Kiêu nổi giận:

- Ta chính là đường đường trưởng lão của Trưởng Lão Hội, đâu phải các ngươi nói miễn là miễn?

Chu Thanh Giang lạnh lùng nói:

- Tất cả đã thông qua. Tiết Kiêu, từ giờ trở đi ngươi sẽ không còn là trưởng lão của Trưởng Lão Hội nữa. Hãy giao yêu bài của ngươi ra đây, chúng ta sẽ phái người tiếp nhận các hạng mục sự vụ của ngươi.

Lão vung tay lên, ba người Đồng trưởng lão đồng thời đứng dậy, vây Tiết Kiêu vào giữa. Tiết Kiêu biến sắc, vừa định động thủ, ba người Đồng trưởng lão đã đồng loạt ra tay. Lão còn không phải là đối thủ của một mình Đồng trưởng lão, huống chi là ba người liên thủ? Hâu như vừa ra tay, Tiết Kiêu đã bị áp chế hoàn toàn, ba người liên thủ, linh quang chợt lóe, Tiết Kiêu đã bị một luồng lực lượng không thể chống lại ép phải quỳ sụp xuống đất.

Đồng trưởng lão khoát tay, chín cây kim hình rồng bay ra, đâm ngập vào chín nơi huyệt đạo trên người Tiết Kiêu, hoàn toàn phong ấn một thân tu vi của lão.

Tiết Kiêu giận dữ, ra sức giãy dụa, miệng vết thương do kim hình rồng gây ra bắt đầu chảy máu, Tiết Kiêu không cam lòng gào thét:

- Ta là trưởng lão do Cửu Đại Thiên Môn bổ nhiệm, các ngươi không có quyền bãi miễn ta, ta không phục, ta không phục...

Cốc Thương hừ lạnh một tiếng:

- Tiết Kiêu, giờ phút này mà ngươi còn chưa biết tốt xấu ư, bản tọa ở đây chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề? Ngươi cho rằng chiêu bài của Cửu Đại Thiên Môn có thể để cho ngươi tùy tiện bôi xấu hay sao?

Tiết Kiêu sửng sốt, Cốc Thương thân là Khách Khanh chung của Cửu Đại Thiên Môn, người khác không hiểu rõ, nhưng người Trưởng Lão Hội lại biết, Cốc Thương thường hay xử lý một ít sự tình mà Cửu Đại Thiên Môn không tiện nhúng tay trực tiếp. Nói ở một mức độ nào đó, y mới chính là người tỏ thái độ của Cửu Đại Thiên Môn.

Cốc Thương lại nói:

- Bất kể thế nào, ngươi đại diện Cửu Đại Thiên Môn đáp ứng Vũ La, nay Vũ La đã hiến linh phù ngũ phẩm, ngươi hãy lập tức trả tinh châu lại cho người ta. Bằng không đừng nói là ngươi, cho dù Tam Đỉnh phái của các ngươi cũng không tránh được kiếp nạn này.

Lúc này Tiết Kiêu mới thật sự sợ hãi, thân hình lão mềm nhũn quỵ xuống, gào thét thảm thiết:

- Cốc Đại nhân, viên tinh châu nọ quả thật đã mất, không phải là ta không chịu lấy ra, nhưng ta không có. Đó chỉ là phế vật, ta giữ lại làm gì?

Sắc mặt Cốc Thương hết sức khó coi, liếc nhìn Chu Thanh Giang bên cạnh một cái, không biết nên làm gì.

Cốc Thương là bị Chu Thanh Giang kéo tới đây. Chu Thanh Giang biết Cốc Thương ghét ác như cừu, cho nên đưa chứng cớ Tiết Kiêu lợi dụng thân phận Trưởng Lão Hội, tranh giành tư lợi khắp nơi, âm thầm chiếu cố Tam Đỉnh phái cho Cốc Thương coi.

Chuyện âm thầm chiếu cố môn phái còn chưa tính tới, cá nhân Tiết Kiêu đã làm ra chuyện tệ hại, nhất là tranh giành tư lợi là vô cùng đáng sợ. Cốc Thương vừa thấy, tức tối đến nỗi run lên. Chu Thanh Giang lại nhắc nhở y, nếu chuyện này làm cho sáng tỏ hoàn toàn, thanh danh của Cửu Đại Thiên Môn cũng bị liên lụy. Tốt nhất là tìm một lý do không lớn không nhỏ miễn nhiệm Tiết Kiêu, món nợ của lão sau này từ từ tính toán cũng được.

Sau đó Chu Thanh Giang cho y biết, hiện tại có một cơ hội.

Đây cũng là do Vũ La thông qua yêu bài Ám Vệ, liên lạc cùng Chu Thanh Giang thương lượng xong xuôi từ trước.

Cốc Thương không vui vì cơ hội này lại là Vũ La mang lại, nhưng cũng muốn nhanh chóng dẹp đi mầm họa này, cho nên miễn cưỡng bằng lòng.

Nhưng mà hiện tại, thật đúng là đâm lao phải theo lao, vốn bọn họ cho rằng viên tinh châu nọ đã bị Tiết Kiêu nuốt chửng, chỉ cần bắt lão giao ra là được, lại không ngờ viên tinh châu đã mất thật.

Bọn họ tìm cớ bãi miễn Tiết Kiêu không phải là vì bảo vệ thể diện Cửu Đại Thiên Môn sao? Hiện tại không lấy tinh châu ra được, nhưng Vũ La đã hiến linh phù.

Tiết Kiêu mượn danh nghĩa Cửu Đại Thiên Môn ưng thuận chuyện này, lúc ấy lão vẫn còn là trưởng lão của Trưởng Lão Hội. Lời lão nói mình là đại biểu của Cửu Đại Thiên Môn, người cấp bậc như Cốc Thương biết rõ là vô nghĩa, nhưng lan truyền ra ngoài, tu sĩ bình thường sẽ không cho là như vậy. Trong mắt bọn họ, trưởng lão của Trưởng Lão Hội chính là đại biểu của Cửu Đại Thiên Môn.

Chuyện này không phải là Cửu Đại Thiên Môn nói không giữ lời sao?

Cốc Thương tức gần nổ phổi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiết Kiêu một cái, vung tay áo cả giận nói:

- Ngươi làm sao thì làm...

Y vung tay bỏ đi, Tiết Kiêu sợ hãi không ít. Cốc Thương là Khách Khanh của Cửu Đại Thiên Môn, lại vừa thành lập Ngự Trảm Đài, thủ hạ toàn là một bọn quan sai suốt ngày kêu gào đòi chém đầu người, trên hoàng thành Đại Chu đã chém một hơi mấy chục tên thanh niên tài tuấn Tu Chân Giới. Nếu y muốn tiêu diệt Tam Đỉnh phái, chỉ cần một câu nói là đủ. Căn bản không cần người khác ra tay, bọn đao phủ Ngự Trảm Đài chỉ cần ra tay vài lượt là xong.

Tiết Kiêu vừa khóc vừa gào, lê lết đuổi theo Cốc Thương:

- Cốc Đại nhân, Cốc Đại nhân, ta biết sai rồi, van xin ngài, van ngài cho ta một cơ hội. Xin ngài chỉ cho ta một con đường sáng, van xin ngài...

Cốc Thương giận dữ, tung ra một cước đá lão văng đi:

- Rác rưởi, cút ngay!

Sở Tam Tuyệt đau lòng cho đồng bạn, bèn tiến lên nói:

- Tiết Kiêu, vấn đề ở chỗ Vũ La, chỉ cần Vũ La không tính toán, chuyện này có thể cho qua.

Tiết Kiêu sửng sốt, vạn lần lão không ngờ tới chuyện này cuối cùng lại diễn biến thành ra như vậy. Bất quá mình chỉ muốn làm khó một tên quan nho nhỏ của Nhược Lô Ngục một chút, nhưng cuối cùng mình lại rơi đài, nói không chừng còn có thể liên lụy toàn bộ môn phái.

Trong lòng Tiết Kiêu lúc này hối hận vô cùng, vì sao lúc trước mình không nghe theo lời khuyên của Hắc Thủy Tiên? Tha người được thì nên tha, mình lại chém tận giết tuyệt, e rằng hiện tại người ta cũng sẽ không tha...

Lão cố gắng lê tấm thân máu chảy ròng ròng tới trước mặt Vũ La, mặt đỏ nóng rát, cung kính thi lễ:

- Vũ Đại nhân...

Vũ La lắc mình né tránh:

- Tiết trưởng lão, xin đừng làm như vậy, chỉ cần trả viên tinh châu kia lại cho ta là được.

Tiết Kiêu toát mồ hôi lạnh, mình lấy đâu ra tinh châu trả cho hắn?

Lão lấy đạo linh phù ra, hai tay dâng lên:

- Vũ Đại nhân, ngài là Đại nhân, xin đừng chấp lỗi tiểu nhân, xin ngài thu hồi lại đạo linh phù này.

Vũ La lại không muốn:

- Tiết trưởng lão làm cái gì vậy, đạo linh phù này là ta hiến cho Cửu Đại Thiên Môn, lão có thể trả về được sao?

Tiết Kiêu hận không thể giáng cho mình một cái tát thật mạnh, mình lại làm sai nữa rồi.

Vũ La cười lạnh nói:

- Ta không cần lấy lại linh phù, lúc trước đã nói rõ ràng, ta hiến linh phù cho các ngươi, các ngươi trả tinh châu lại cho ta. Viên tinh châu nọ vô cùng quan trọng với ta, ta chỉ cần tinh châu.

Vũ La nói như vậy, Tiết Kiêu gào khóc lớn lên, lúc này lão không cần thể diện gì nữa, quỳ sụp xuống đất, ôm lấy đùi Vũ La đau khổ cầu xin:

- Vũ Đại nhân, lỗi lầm là do ta cả, ta là tên khốn. Nhưng ngài nói như vậy, tương đương với phán tội chết cho mấy trăm nhân khẩu từ trên xuống dưới Tam Đỉnh phái ta. Tội ta đáng chết vạn lần, nhưng bọn họ không có tội tình gì. Vũ Đại nhân, van xin ngài, xin ngài nương tay cho...

Mấy trăm nhân khẩu Tam Đỉnh phái đã khiến cho Vũ La động lòng. Hắn liếc nhìn sang Diệp Niệm Am, Diệp Niệm Am cũng đã hả giận, lặng lẽ gật gật đầu. Vũ La hừ lạnh một tiếng:

- Nhưng viên tinh châu nọ vô cùng quan trọng với ta, pháp môn mà ta tu luyện cần phải có viên tinh châu nọ mới có thể tiến lên cảnh giới tiếp theo. Theo lão phải làm sao đây?

Chuyện này coi như Vũ La đã nới tay, làm sao Tiết Kiêu không hiểu được?

Kế tiếp chính là cò kè mặc cả, chỉ cần đưa ra cái giá có thể làm cho Vũ La hài lòng, chuyện này coi như qua.

Tiết Kiêu cảm thấy phấn chấn tinh thần, lau nước mắt nước mũi, vội vàng nói:

- Còn gì có thể thay thế được, chỉ cần Tiết mỗ có thể tìm được, dù cho táng gia bại sản cũng sẽ làm cho Vũ Đại nhân hài lòng.

Cốc Thương nghe vậy không vui, những của cải mà Tiết Kiêu tham ô toàn là tài sản của Cửu Đại Thiên Môn. Nếu tất cả đều mang ra bồi thường hết cho Vũ La, tương lai cho dù thanh toán với lão già này, tổn thất của Cửu Đại Thiên Môn cũng không có cách nào bù lại được.

- Vũ La, qua loa là được, có thể tha người được thì cứ tha.

Vũ La có hơi căm tức, ta đã nể mặt Cửu Đại Thiên Môn, không tính toán chuyện này, ngươi còn không cho ta thu chút lợi tức ư?

Hắn hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng. Được rồi, ngươi không cho ta lấy nhiều, vậy ta chỉ lấy một thứ.

- Nếu Cốc Đại nhân đã lên tiếng nói, đương nhiên ta phải nể mặt.

Tuy rằng miệng Vũ La nói như vậy, nhưng thật sự hắn không có ý nể mặt chút nào, ngược lại chuẩn bị làm khó dễ một phen, bức Cốc Thương phải ép mình vào khuôn khổ.

- Chỉ cần Tiết trưởng lão có thể đưa ra một món pháp bảo không gian là được.

Tuy rằng thần quang của viên tinh châu nọ đã hoàn toàn tiêu tan, nhưng trong đó vẫn còn ẩn chứa một tia lực không gian hết sức tinh thuần, đó mới là thứ mà Thiên Phủ Chi Quốc khao khát.

Thật ra loại Thiên Mệnh Thần Phù động thiên như Thiên Phủ Chi Quốc vô cùng hiếm có, Mộc Dịch Trạc có thể tìm được cũng là chó ngáp phải ruồi.

Pháp bảo động thiên thông thường cũng không nhiều, nếu ngẫu nhiên Tiết Kiêu có một món. Vũ La cũng không ngại thu lấy. Nếu Tiết Kiêu không có, vậy Cốc Thương không còn cách nào ngăn mình vơ vét của cải của Tiết Kiêu.

Nhất thời Tiết Kiêu biến sắc, quả thật lão có một món pháp bảo động thiên, lão yêu quý nó cũng như tính mạng.

Pháp bảo loại động thiên cũng rất hiếm có, cho dù là Tiết Kiêu, phải tới sau khi trở thành trưởng lão của Trưởng Lão Hội, dùng hết tất cả các thủ đoạn mới có được một món.

Tất cả gia sản của lão đều chứa trong pháp bảo động thiên này. Ngoại trừ chức năng trữ vật ra, pháp bảo động thiên còn có rất nhiều ưu điểm. Tiết Kiêu xem pháp bảo động thiên này như bản mệnh pháp bảo của mình, vài món pháp bảo mà lão sử dụng thuận tay nhất đều được nuôi dưỡng bên trong pháp bảo động thiên này, sau đó kết nối với mình thông qua pháp bảo động thiên.

Nói cách khác, nếu đưa pháp bảo động thiên này cho Vũ La, cho dù lão lấy lại hết tất cả pháp bảo trong đó, sau đó cũng phải đưa vào thân thể nuôi dưỡng tiếp tục. Muốn đạt tới mức độ ăn ý như hiện tại, ít nhất cần hai mươi năm vất vả. Nói cách khác trong vòng hai mươi năm này, coi như thực lực của Tiết Kiêu đã bị phế đi ba thành.

Vũ La vừa thấy sắc mặt của Tiết Kiêu nhất thời mừng rỡ, lần này nhạc phụ tương lai đã vô tình giúp mình một tay, vị Tiết Kiêu Đại nhân này quả thật có một món pháp bảo động thiên.

Vốn Vũ La chỉ muốn dùng chuyện này làm khó Tiết Kiêu. Dù sao pháp bảo động thiên rất hiếm, tỷ như ba người Đồng trưởng lão, cũng chỉ có mình Đồng trưởng lão có được một món, hai người kia không có, chỉ có được rất nhiều giới chi trữ vật có không gian rất lớn mà thôi.

Pháp bảo động thiên có được quy tắc của riêng mình phù hợp với điều kiện của thế giới này, nhờ vậy có thể khuếch trương vô hạn. Đây là thứ mà không gian trữ vật thông thường không có được.

Vốn Vũ La chỉ muốn bắt chẹt một ít của cải thông thường, tỷ như Ngọc Tủy, khoáng thạch các loại... Nhưng không ngờ Cốc Thương lại nhúng tay vào, Vũ La buột miệng nói bừa, Tiết Kiêu lại thật sự có được một món pháp bảo động thiên.

Thấy sắc mặt vô cùng đau khổ của Tiết Kiêu, Vũ La mừng thầm trong lòng. Pháp bảo động thiên trân quý vô cùng, huống chi món pháp bảo động thiên này càng có ý nghĩa rất lớn đối với Tiết Kiêu.

Vũ La cố ý nói:

- Tiết Đại nhân luyến tiếc ư, thôi bỏ đi, cứ trả tinh châu lại cho ta cũng được.

Tiết Kiêu than thầm một tiếng, thầm nghĩ chỉ cần mình còn sống, thực lực Đại Năng của mình còn đó, vậy Tam Đỉnh phái sẽ không suy sụp, về sau chắc chắn vẫn còn cơ hội. Đương nhiên một món pháp bảo động thiên vô cùng trân quý, nhưng sau này mình vẫn còn cơ hội tìm lại được. Nhưng nếu hiện tại không đưa cho Vũ La, vậy sẽ không qua được cửa ải này.

Lão bèn nghiến răng một cái:

- Được, ta bằng lòng.

Tiết Kiêu nhìn về phía Đồng trưởng lão:

- Ta muốn dời những thứ trong pháp bảo động thiên ra ngoài trước.

Đồng trưởng lão hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, bốn trong chín cây kim hình rồng trên người Tiết Kiêu bay lên, khiến cho lão có thể vận dụng được bốn thành linh nguyên.

Tiết Kiêu bất mãn, nhưng lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Lão chuyển tất cả những thứ bên trong pháp bảo động thiên ra ngoài. Đến những món pháp bảo đang nuôi dưỡng cũng phải nghiến răng một cái, cắt đứt liên hệ.

Cuối cùng Tiết Kiêu đưa cho Vũ La một hạt châu trong suốt:

- Vũ Đại nhân, xin nhận lấy.

Vũ La cầm lấy, rót nguyên hồn vào trong pháp bảo này xem thử. Quả nhiên Tiết Kiêu đã xóa đi dấu ấn nguyên hồn của lão bên trong pháp bảo, nói cách khác hiện tại pháp bảo này là vật vô chủ.

Sau đó Vũ La nhìn vào trong pháp bảo động thiên này, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc: Bên trong động thiên này không ngờ lại là một thế giới đại dương mênh mông.

Nước biển liên miên vô bờ, sóng nhè nhẹ vỗ, gió biển hiu hiu. Trên mặt biển thỉnh thoảng có thể thấy được những hòn đảo nhỏ, giống như những viên kim cương đen điểm xuyết trên ngọc lam bảo.

Hệ Thủy trong Thiên Phủ Chi Quốc vừa mới thành lập, vẫn chưa phát triển hoàn thiện. Nếu có thể nuốt lấy thế giới hải dương của hạt châu này, quả là bổ sung cần thiết.

Vũ La cực kỳ hài lòng, nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ mười phần miễn cưỡng:

- Thứ này... Tiết trưởng lão, thế giới động thiên này...

Tiết Kiêu cũng biết pháp bảo động thiên của mình có hơi đặc biệt, sợ rằng Vũ La đổi ý, vội vàng nói:

- Vũ Đại nhân, nước là mẹ của vạn vật, tuy rằng thế giới động thiên này dường như có chút hoang vắng, trên thực tế có rất nhiều ưu điểm.

Lão không nói dối, quả thật nước nuôi dưỡng nên vạn vật. Tỷ như những món pháp bảo của lão trước đây được nuôi dưỡng dưới đáy hải dương này, sau vài chục năm, uy lực tăng lên không ít.

Vũ La miễn cưỡng gật gật đầu:

- Vậy được rồi.

Cốc Thương nhẹ nhàng thở ra, vung tay lên nói:

- Người đâu, áp giải Tiết Kiêu về Trưởng Lão Hội quản thúc.

Tiết Kiêu sửng sốt, Đồng trưởng lão nhe răng cười, hạ tay xuống. Bốn cây kim hình rồng vốn rời khỏi thân thể lão, hiện tại đâm trở lại chỗ cũ.

Tiết Kiêu mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như mình tưởng tượng, vừa định giãy dụa, đã có một đám quan sai như lang như hổ xông lên, mở miệng một cái túi màu đen ấn đầu lão vào trong đó. Cũng không biết túi nọ là pháp bảo gì, Tiết Kiêu vừa vào trong đó lập tức trở nên hôn mê, mặc tình cho người khác an bài.

Tiết Kiêu đường đường là trưởng lão của Trưởng Lão Hội, lại bị người khác lật đổ. Hắc Thủy Tiên không khỏi nhìn Vũ La một cái thật sâu, tuy rằng mình đã điều tra thiếu niên này vô cùng cẩn thận, nhưng xem ra vẫn còn coi thường hắn không ít.

Xử lý xong chuyện Tiết Kiêu, Diệp Niệm Am nhanh chóng pha trà mời khách, lại lệnh cho nhà ăn chuẩn bị tiệc rượu ngon nhất. Lần này Cốc Thương lại không từ chối, bắt được Tiết Kiêu, thu lại đại đa số tang vật tham ô, có thể lấy lại tổn thất của Cửu Đại Thiên Môn, đương nhiên tâm trạng y rất tốt.

Chỉ là bất kể Cốc Thương uống trà hay uống rượu, đều có thể nhìn thấy một con ruồi cứ bay tới bay lui: Vũ La. Trong lòng Cốc Thương cảm thấy khó chịu vô cùng, còn chưa ăn cơm xong đã lấy cớ Ngự Trảm Đài còn có công vụ, cho nên rời đi trước.

Bình Luận (0)
Comment