Đại Tế Ti khoát tay ngắt lời lão:
- Vũ La Tế Ti không giống người thường, nói không chừng hắn có thể nhận được thừa nhận sớm hơn.
Kỳ Hằng cười khổ:
- Đây là ngài lừa mình dối người, đám đệ tử chúng ta từ nhỏ lớn lên trong Thần Trùng, được Tổ Linh thần lực thấm nhuần trong mấy chục năm, người nhanh nhất cũng phải mất mười chín ngày. Vũ La Tế Ti là người ngoài, có thể đạt được thừa nhận trong hai mươi lăm ngày đã là kỳ tích...
Đại Tế Ti bất đắc dĩ, trầm ngâm một chút, sau đó mới nói:
- Phái người đi ra ngoài, dốc hết toàn lực tìm kiếm dị bảo phi hành cao cấp.
Kỳ Hằng gật đầu một cái:
- Ta lập tức đi lo chuyện này.
Trong lúc hai người nói chuyện, rốt cục đã đi ra ngoài thông đạo. Vừa ra khỏi Thần Trùng, hai người lập tức nhìn thấy mấy trăm người vây kín bên ngoài, lặng ngắt như tờ, không có chút vẻ vui mừng, ngược lại sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.
Kỳ Nguyên tiến lên một bước hỏi:
- Đại Tế Ti, phải chăng Vũ La Tế Ti đang ở trong đó chờ đợi Tổ Linh yêu đan thừa nhận?
Đại Tế Ti liếc mắt nhìn quanh, đám con cháu Mộc Thần Trủng ai nấy lộ vẻ lo âu, lão bền mỉm cười:
- Mọi người cứ việc yên lòng, Vũ La Tế Ti đã có thể vận dụng Mộc Thần Lực, nhất định Tổ Linh sẽ thừa nhận hắn.
Mọi người nhìn thấy nụ cười vô cùng trấn định của Đại Tế Ti, ai nấy thở phào nhẹ nhõm, tản ra xung quanh, vừa đi vừa bàn tán:
- Theo các ngươi, Vũ La Tế Ti có thể được Tổ Linh yêu đan thừa nhận không?
- Hẳn là không thành vấn đề, thực lực của Vũ La Tế Ti đã thể hiện rất rõ ràng.
- Chuyện này cũng rất khó nói, ta nghe nói chiêu mộ tín đồ từ bên ngoài tới, rất khó đạt được thừa nhận.
- Ta cảm thấy không thành vấn đề, bất quá thời gian thì không dám nói trước, nói không chừng sẽ bỏ lỡ lần cổ Địa Liệp Long này.
- Lần này bỏ lỡ cũng không sao, chỉ cần Vũ La Tế Ti có thể gia nhập Mộc Thần Trủng chúng ta, sang năm vẫn còn cơ hội.
- Ôi, các ngươi có biết kỷ lục nhanh nhất của Đông Thổ là bao lâu không?
- Ta nghe nói kỷ lục của tín đồ bên ngoài là ba mươi mốt ngày, đệ tử bình thường nhanh nhất là bảy ngày...
- Vậy xem ra quả thật là không kịp cổ Địa Liệp Long lần này...
Nói chung các đệ tử Mộc Thần Trủng vẫn lạc quan, cảm thấy chuyện Vũ La được thừa nhận là không thành vấn đề, nhưng mọi người đều cảm thấy lần cổ Địa Liệp Long này chắc chấn là không kịp.
Kỳ Hằng cũng không lạc quan như vậy, bởi vì còn một số liệu mà các chiến sĩ Mộc Thần Trủng không biết:
- Trong toàn Đông Thổ , chiêu mộ đệ tử bên ngoài đạt được thừa nhận chỉ có một phần mười.
Đúng vậy, xác suất vô cùng thấp, chỉ có một phần mười.
Trong Tổ Linh yêu đan thông thường có một tia anh linh của tổ tiên, nói trắng ra cũng chính là tàn niệm của tổ tiên. Mà bất kể sinh linh nào cũng càng ngày càng ngoan cố, những tàn niệm anh linh này đã tồn tại mấy vạn năm, vô cùng cố chấp. Đây là lý do vì sao cho dù là đệ tử trong Thần Trùng cũng khó khăn lắm mới được Tổ Linh thừa nhận.
Mà mỗi đệ tử bên ngoài tới, muốn được lão tổ tông ngoan cố thừa nhận, khó khăn tới mức nào có thể tưởng tượng được.
Kỳ Hằng suy nghĩ một chút, sau đó lặng lẽ gọi Kỳ Nguyên tới, chuẩn bị an bài chuyện đi tìm dị bảo phi hành.
Phía Đông Lạc Nhật hoang nguyên có một yêu thị quy mô không lớn lắm.
Đông Thổ không có phàm nhân, Yêu tộc độc bá thiên hạ, cho nên tất cả trên mảnh đất này đều ở trạng thái nguyên thủy, hầu như không có khái niệm ‘thành thị’, tất cả Yêu tộc đều tập trung sinh sống trong Thần Trùng.
Nhưng cũng có yêu thị tồn tại, dù sao vật tư trong tay mọi người cần lưu thông. Cho dù là Bát Đại Thần Trùng, cũng không có khả năng bảo đảm Thần Trùng của mình có thể tìm được đù tất cả các tài nguyên cần thiết, cho nên vẫn cần phải trao đổi với các Thần Trùng khác.
Tuy rằng thực lực của Mộc Thần Trủng cũng bình thường, nhưng Kỳ Hằng tự tin có thể tìm được dị bảo phi hành nhanh như vậy, chính là ỷ vào sự tồn tại của yêu thị này.
Ma Sơn sâu không lựờng được, lời đồn ở Đông Thổ rằng trong đó ẩn náu Dị Thú xưng bá đại địa từ thời thượng cổ.
Trong lịch sử từng có gần ngàn lần chọn địa điểm cổ Địa Liệp Long trong Ma Sơn. Tuyệt đại đa số địa vực Đông Thổ vẫn chưa khai phá, cổ Địa rất nhiều, qua mấy vạn năm, Ma Sơn được chọn gần ngàn lần đã là xác suất rất cao, cao nhất trong toàn Đông Thổ.
Ngoại trừ Cổ Địa Liệp Long ra, cũng có không ít Yêu tộc tự mình tiến vào Ma Sơn săn bắt một ít hung thú, hoặc tìm kiếm các loại bảo vật.
Bởi vì có sự tồn tại của Ma Sơn, bên cạnh Lạc Nhật hoang nguyên xa xôi hoang vắng mới có một yêu thị như vậy tồn tại.
Tuy rằng Kỳ Hằng đã lệnh cho Kỳ Nguyên chuẩn bị tới yêu thị, nhưng gom góp tài chính cũng không phải là một chuyện đơn giản. Thậm chí Kỳ Hằng đã vận dụng tới dự trữ của Thần Trùng, nhưng còn cảm thấy chưa chắc chắn. Dù sao bản thân một món dị bảo vô cùng trân quý, hơn nữa lại là dị bảo phi hành cao cấp vô cùng hiếm có, chắc chắn là sẽ có giá trên trời.
Kỳ Hằng lệnh cho Kỳ Nguyên xuất phát, nhưng bảo Kỳ Nguyên chờ mình ba ngày để chuẩn bị tài chính.
Nghe nói món dị bảo phi hành này là chuẩn bị cho Vũ La Tế Ti, Kỳ Nguyên lập tức xoa tay, bảo đảm mình nhất định mang về một món dị bảo phi hành cao cấp có giá trị.
Trong mọi người, chỉ có Kỳ Thắng trong lòng suy nghĩ chuyện nham hiểm.
Y chính là cháu Đại Tế Ti, thường xuyên hầu hạ bên cạnh Đại Tế Ti, nghe Đại Tế Ti nói qua một chuyện, cho nên biết được khả năng đệ tử bên ngoài được Tổ Linh yêu đan thừa nhận rất thấp. Cho nên Kỳ Thắng âm thầm chờ đợi Vũ La không được Tổ Linh yêu đan thừa nhận, lúc ấy Vũ La không thể nào không ròi Mộc Thần Trủng được.
Không còn Vũ La ủng hộ, Kỳ Nguyên làm sao có thể đấu với mình? VỊ trí Hổ Báo chiến sĩ sớm muộn gì cũng thuộc về mình.
Kỳ Thắng mang theo tâm lý u ám, không trở về mà thủ lại bên ngoài Thần Trùng. Không được Tố Linh yêu đan thừa nhận cũng chia làm hai tĩnh huống. Tố Linh không hài lòng, sẽ mặc kệ không để ý. Cho dù có quỳ bên Tổ Linh yêu đan mấy chục năm, Tổ Linh yêu đan cũng không để ý.
Còn tĩnh huống thứ hai là làm cho Tổ Linh yêu đan vô cùng chán ghét, lúc ấy sẽ tự động đuổi cổ ra ngoài.
Kỳ Thắng cảm thấy Vũ La thật sự là ‘rất làm cho người ta chán ghét’, đây gọi là suy bụng ta ra bụng người. Trong mắt Kỳ Thắng, quá nửa Tổ Linh yêu đan sẽ đuổi Vũ La ra ngoài rất nhanh. Y muốn thông báo cho mọi người Vũ La bị đuổi ra ngoài nhanh nhất, sau đó mau mau đuổi ngôi sao chổi Vũ La đi cho khuất mắt.
Dưới địa huyệt Mộc Thần Trủng, Vũ La lẳng lặng khoanh chân ngồi phía trước viên Tổ Linh yêu đan kia, thật sự không nghĩ ra được có biện pháp nào có thế làm cho viên Tố Linh yêu đan này thừa nhận mình.
Vũ La là Nam Hoang Đế Quân tôn quý, thật sự không có bao nhiêu kính ý với viên Tổ Linh yêu đan này. Hắn đối mặt với viên yêu đan nọ, ngũ tâm hướng thiên, thình lĩnh vung tay chi thẳng vào viên yêu đan nọ, miệng quát lớn:
- Hừ, lão khốn kia hãy nghe cho kỹ, đám con cháu của lão không xong rồi, nếu không muốn cơ nghiệp của lão bị người ta nuốt chửng, vậy hãy ngoan ngoãn thừa nhận ta. Bản tọa có Hồi Thiên thuật, có thể dẫn dắt đám vãn bối của lão một phen, nếu lão vẫn còn ngoan cố, chống lại đến cùng, lão cùng bọn đồ tử đồ tôn của lão sớm muộn gì cũng cùng nhau xong đời.
Vũ La dứt lời cũng không để ý viên Tổ Linh yêu đan kia có nghe được lời mình không, lập tức mở Thiên Phủ Chi Quốc ra, không hề cố kỵ thả rùng Bồng Kinh Thần Mộc, rùng ngọc trác, Bích Ngọc Đằng ra. Trong lúc nhất thời linh khí tràn ngập, trong cả địa huyệt nối lên tầng tầng thần lực gợn sóng.
Viên Tổ Linh yêu đan kia vẫn quay cuồng trên ngọn linh tuyền, không có phản ứng gì cả. Vũ La đùng đùng nối giận:
- Được, nếu lão không thừa nhận, vậy ta vỗ mông rời đi. Bản tọa đi rồi, để xem đám con cháu lão làm sao chống lại được cốt địch của Cung Động.