Tiên Tuyệt

Chương 376 - Huyết Hải Kinh Quán (Hạ)

Đầu lâu này ngũ sắc sặc sỡ, hiển nhiên hải xà này lúc còn sống kịch độc vô cùng, mà hiện tại đầu lâu này có một mục đích sử dụng khác: giá để binh khí.

Trên đầu lâu có cắm một mũi giáo ngắn sắc bén.

Hàn quang lóe lên, nữ nhân Bán Yêu tộc vươn bàn chân mịn màng của mình ra, ngón chân cái nàng tách rời ra khỏi bốn ngón còn lại, cặp lấy lưỡi giáo nghịch nghịch.

Móng chân nàng được bôi thuốc màu đỏ máu, bên cạnh da thịt màu xám nhạt, ngọn giáo màu xanh trông vô cùng nổi bật.

Bên dưới phương trận của các chiến sĩ Bán Yêu tộc, chính là hoang đảo nơi bọn Đao Lục Nhãn ẩn thân.

Vũ La cảm thán trong lòng, e rằng bọn Đao Lục Nhãn khó có sinh cơ. Nhan Chỉ Vi tới gần Vũ La, thấp giọng nói:

- Tĩnh huống có vẻ khác thường, nữ nhân này hẳn là Vương tộc Bán Yêu tộc, đám chiến sĩ Bán Yêu tộc này e rằng cũng là cận vệ của Vương tộc Bán Yêu tộc, chính là chiến sĩ Bán Yêu tộc tinh nhuệ nhất. Nhưng dưới tĩnh huống thông thường, Bán Yêu tộc tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở vùng ven biển...

Vũ La nở một nụ cười khổ:

- E rằng chúng ta bị vạ lây, mục đích của người ta chính là Nộ Long đảo...

Suy đoán của Vũ La không sai, Hồng Phá Hải trấn thủ Nộ Long đảo, giống như một cái đinh cắm ở Thần Hoang hải mấy vạn năm qua. Bán Yêu tộc đã mấy lần muốn tiến công Đông Thổ, đều bị lão ngăn cản lại.

Hơn nữa lần này, truyền nhân của Hồng Phá Hải tiêu diệt một bộ lạc mạnh nhất trong phạm vi ven Thần Hoang hải, rốt cục khiến cho Vương tộc Bán Yêu tộc nổi giận, đại động can qua, phái ra quân đội tinh nhuệ, lần này nhất quyết rút cho bằng được chiếc đinh kia.

Bất quá hành động của Bán Yêu tộc vô cùng bí ẩn, Thần Hoang hải lại là địa bàn của bọn họ. Mà gần đây Hồng Phá Hải vì chuyện của truyền nhân mình mà hao tâm tổn trí, không thể phát hiện, đám Bán Yêu tộc mới có thể thừa cơ tiếp cận Nộ Long đảo.

Vũ La hiểu rõ trong lòng, quân đội Bán Yêu tộc này đã có gan xuất hiện, có nghĩa là Bán Yêu tộc đã bố trí xong xuôi. Hiện tại Nộ Long đảo chỉ được phép vào mà không được ra.

Quả nhiên nữ nhân Bán Yêu tộc kia trên kiệu hài cốt, thân hình nằm nghiêng, giơ một cánh tay thon thả mê người lên đỡ lấy một bên má, ánh mắt mơ màng, uể oải nói:

- Bó tay chịu trói, làm nô bộc cho chúng ta, có thể tránh khỏi chết. Hôm nay tâm trạng bản cung rất tốt, lại cảm thấy lười, không muốn động thù, xem như các ngươi may mắn.

Nhan Chỉ Vi nói:

- Vương tộc Bán Yêu tộc là chiến sĩ trời sinh, nghe nói trong cơ thể có huyết mạch của

- Hai người chúng ta cùng tiến lên, bảo vị bằng hữu của ngươi không cần che giấu thân phận nữa, dốc hết toàn lực thi triển. Ba người chúng ta liên thù, cũng không phải là không có cơ hội chạy trốn...

Nhan Chỉ Vi lo lắng nữ nhân Bán Yêu tộc, còn lo tới một vạn chiến sĩ tinh nhuệ cận vệ Vương tộc phía sau.

Một nữ nhân Bán Yêu tộc đã khó đối phó, thêm vào đội quân kia, quả thật ba người hẳn nên nghĩ tới chuyện đào tẩu thế nào, chứ không nên ảo tường đến một thắng lợi không thực tế. Vũ La vẫn không trả lời, Nhan Chỉ Vi tỏ ra sốt ruột:

- Ngươi ở giữa làm chủ lực, hai người chúng ta ở hai bên yểm hộ cho ngươi...

Nàng đang định phóng xuất dị bảo của mình, chợt Vũ La giữ nàng lại:

- Đừng gấp, để ta lên trước.

Nhan Chỉ Vi nghe vậy sửng sốt:

- Nhưng yêu nữ nọ có Thiên Mệnh Thần Phù...

Vũ La bước ra một bước, lăng không tiến tới, vẫy tay một cái với nữ nhân Bán Yêu tộc:

- Nàng là nữ nhân, ta nhường nàng ra tay trước.

Nữ nhân Bán Yêu tộc khoát tay ngăn lại:

- Từ trước tới nay bản cung không hề tỏ ra tự đại, các ngươi có thể từ Nộ Long đảo đi ra, có lẽ cũng hết sức bất phàm, e rằng ở Đông Thổ cũng được coi là nhân tài. Hơn nữa bản cung cũng không cảm thấy có thể nắm giữ vận mệnh của ai, bản cung cũng không có hứng thú, bản cung chỉ nắm giữ sinh tử.

Chân nàng chợt hất mạnh một cái, thanh giáo ngắn của nàng bay vù một tiếng ra khỏi đầu hải xà, bắn tít lên cao. Tức thì lưỡi giáo bắn ra đạo đạo thanh quang vô cùng đẹp mắt, lưỡi giáo không ngừng quay cuồng giữa không trung, thanh quang nọ quét qua bầu trời, trông giống như thần binh giáng thế, sau đó chậm rãi giáng xuống.

- Ngươi bớt lời vô ích đi thôi, nếu làm cho bản cung không vui, coi như ngươi mất đi cơ hội sinh tồn.

Nữ nhân Bán Yêu tộc giơ tay ra ngửa lên trời, ngọn giáo kia lọt vào tay nàng. Nàng vung giáo chỉ thẳng về phía Vũ La ở xa xa:

- Chịu chết đi thôi!

Vũ La cũng chỉ bất động, lạnh nhạt nói:

- Nàng tỏ ra tự tin như vậy, có lẽ còn có thủ đoạn khác. Thi triển ra hết một lượt đi, chỉ bằng vào dị bảo ngọn giáo đó, không giết được ta đâu.

Từ trước tới giờ nữ nhân Bán Yêu tộc vẫn nhắm nghiền mắt, rốt cục đôi mắt phượng mở bừng, lưu quang chảy xuôi, gật đầu tỏ vẻ hài lòng:

- Xem ra quả nhiên là nhân vật nổi danh Đông Thổ, hay lắm, bản cung đang cảm thấy nhàm chán, giết một nhân vật nổi danh Yêu tộc, cũng là một chuyện thú vị.

Nàng cũng không dài dòng:

- Nếu đã là như vậy, hãy xem thực lực chân chính của bản cung!

Nữ nhân Bán Yêu tộc động tác nhẹ nhàng, giáo ngắn trong tay toát ra thanh quang sáng chói vung lên, chỉ thẳng trời cao.

Một cỗ sát khí nồng đậm phóng vút lên cao, giống như lửa cháy nhanh chóng lan tràn. Mái tóc dài của nữ nhân Bán Yêu tộc không gió mà bay phấp phới, đạo yêu văn kỳ dị nơi khóe mắt nàng thình lình sáng rực lên. Lập tức lửa ngọn màu đỏ máu từ trong yêu văn bùng cháy, yêu văn thoát thể mà ra, bay vào trong cỗ sát khí kia xoay tròn rất nhanh, một đạo ngọc phù màu đỏ máu xuất hiện bên trong cỗ sát khí.

Sát khí hùng mạnh hơn nữa bạo phát, giống như sấm động trời quang.

Dưới chân nữ nhân Bán Yêu tộc xuất hiện một biển máu hư ảo, trong mơ hồ dường như sau lưng còn có một tòa kinh quán do núi xương chồng chất mà thành, vẻ mặt nàng vẫn tươi cười ngây thơ, chậm rãi thốt ra bốn chữ:

- Huyết Hải Kinh Quán!

- Thiên Mệnh Thần Phù!

Nhan Chỉ Vi giật mình kinh hãi, tuy rằng nàng là cháu gái của Đại Thánh cao quý, nhưng cũng không có một đạo Thiên Mệnh Thần Phù nào. Trên thực tế Thiên Mệnh Thần Phù ở Đông Thổ vô cùng hiếm có, dù Nhan lão có lòng tìm cho cháu mình một đạo, nhưng cơ duyên chưa tới, thủy chung là cầu mà không được.

Mà Nhan Chỉ Vi hiểu rất rõ ràng uy lực của Thiên Mệnh Thần Phù.

Nhìn sang Thiên Mệnh Thần Phù của nữ nhân Bán Yêu tộc này, lúc phát động liền xảy ra dị tượng, hiển nhiên mười phần bất phàm, hẳn là cấp bậc rất cao. Chẳng trách nàng tỏ ra tự tin như vậy, nữ nhân Bán Yêu tộc này xuất thân Vương tộc, thực lực bản thân không cần phải nói, lại có dị bảo giáo ngắn hộ thân, lại thêm Thiên Mệnh Thần Phù Huyết Hải Kinh Quán trợ giúp, quả thật bất cứ thanh niên tài tuấn nào ở Đông Thổ cũng không phải là đối thủ của nàng.

Tối thiểu Nhan Chỉ Vi cũng biết rằng mình không phải là đối thủ của người ta.

- Huyết Hải Kinh Quán...

Vũ La lẩm bẩm, đây là Thiên Mệnh Thần Phù đã có chù, tự nhiên Phong Thần Bảng không thể sắc phong. Nếu ngay cả Thiên Mệnh Thần Phù có chủ mà cũng có thể đoạt được, vậy Phong Thần Bảng quá mức nghịch thiên, chỉ bằng vào Phong Thần Bảng đã có thể duy ngã độc tôn.

Nhan Chỉ Vi lo lắng trùng trùng nhìn Vũ La, cắn răng nói:

- Hai người chúng ta cùng tiến lên, bảo vị bằng hữu của ngươi không cần che giấu thân phận nữa, dốc hết toàn lực thi triển. Ba người chúng ta liên thù, cũng không phải là không có cơ hội chạy trốn...

Nhan Chỉ Vi lo lắng nữ nhân Bán Yêu tộc, còn lo tới một vạn chiến sĩ tinh nhuệ cận vệ Vương tộc phía sau.

Một nữ nhân Bán Yêu tộc đã khó đối phó, thêm vào đội quân kia, quả thật ba người hẳn nên nghĩ tới chuyện đào tẩu thế nào, chứ không nên ảo tường đến một thắng lợi không thực tế. Vũ La vẫn không trả lời, Nhan Chỉ Vi tỏ ra sốt ruột:

- Ngươi ở giữa làm chủ lực, hai người chúng ta ở hai bên yểm hộ cho ngươi...

Nàng đang định phóng xuất dị bảo của mình, chợt Vũ La giữ nàng lại:

- Đừng gấp, để ta lên trước.

Nhan Chỉ Vi nghe vậy sửng sốt:

- Nhưng yêu nữ nọ có Thiên Mệnh Thần Phù...

Vũ La bước ra một bước, lăng không tiến tới, vẫy tay một cái với nữ nhân Bán Yêu tộc:

- Nàng là nữ nhân, ta nhường nàng ra tay trước.

Bình Luận (0)
Comment