Cự Yêu vừa mở miệng, các loại sò hến, bạch tuộc, cua, tôm... Từ trong kẽ răng của nó ào ào rơi ra, rơi vào trong biển.
Nam Vinh Ngọc Mị sắc mặt lạnh như băng:
- Là ngươi ư, thật to gan, không ngờ dám chặn tọa giá của trẫm!
Cự quái biển sâu điên cuồng hét lên:
- Nam Vinh Ngọc Mị ngươi muốn khai mào đại chiến giữa hai tộc sao?
Nữ hoàng Bán Yêu tộc tỏ ra lãnh ngạo:
- Hai tộc đại chiến hay không, trẫm tự định đoạt, lời ngươi nói không tính! Ngươi dám ngăn cản tọa giá của trẫm, nhất định phải trả giá đắt!
Cự Yêu biển sâu bị Nam Vinh Ngọc Mị khinh thị nổi giận lôi đình, chiếc đuôi cá voi cực lớn điên cuồng quấy động dưới mặt biển, dấy lên con sóng lớn cao hơn mười trượng, giống như gió lốc. - Nam Vinh Ngọc Mị, ngươi đừng quá cuồng vọng...
Bán Yêu Nữ Hoàng lại không chút khách khí, ngón tay chỉ về phía mặt biển khẽ quát:
- Thiên Hoàng Tuyệt Sát, Vạn Long Triền Nhiễu, trói!
Mặt biển nổ vang ầm ầm, nước biển vô cùng vô tận giống như nổ tung bay lên, thình lình lên tới độ cao hàng chục trượng. Vô số thủy long từ dưới mặt biển bay lên, mang theo hơi nước màu lam nhạt đầy trời, há mồm rít gào, giống như Chân Long đằng vân giá vũ.
Vô số thủy long từ bốn phương tám hướng cuốn về phía Cự Yêu biển sâu.
Cự Yêu biển sâu kia nổi giận gầm lên một tiếng, một chiếc cự trảo khác liên tục huy động, mỗi một lần đều có một thủy long bị đánh vỡ, nhưng số lượng thủy long rất nhiều, chỉ chốc lát sau đã có mấy chục thủy long cuốn lên người nó.
Cự Yêu biển sâu lập tức chật vật, không thể không buông Vương Thuyền ra, hai tay ra sức đánh vỡ thủy long trên người.
Vũ La vốn nhìn thấy Cự Yêu biển sâu này Tây Vực, trong lòng còn dâng lên một tia hy vọng, thế nhưng Nam Vinh Ngọc Mị vừa xuất thủ Vũ La đã tuyệt vọng rồi. Ở trong biển cả, chiến lực của Bán Yêu Nữ Hoàng tăng lên năm thành, lúc này cho dù nàng không dùng thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm, cũng thừa sức chống lại các Đại Thánh Yêu tộc.
Cự Yêu biển sâu này mặc dù lợi hại nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Nam Vinh Ngọc Mị. Vốn hắn có một ít tâm tư cũng chỉ có thể thu lại, thành thành thật thật ở trên Vương Thuyền.
Cự Yêu biển sâu còn chưa đập vỡ hết thủy long trên người, lại đã có mấy trăm thủy long quấn lên.
Một chiêu này của Nam Vinh Ngọc Mị được gọi là Vạn Long Triền Nhiễu, vừa nghe tưởng như là thổi phồng, thế nhưng đếm chính xác một chút, chỉ sợ cũng không chỉ có vạn thủy long.
Trong một chiêu, Cự Yêu biển sâu khí thế kiêu ngạo liền không phải đối thủ, bị vô số thủy long trói chặt lại, cuối cùng không thể động đậy.
Dưới thân thủy long dâng lên hơi nước màu lam nhạt, buộc chặt Cự Yêu biển sâu kia kéo lên giữa không trung.
Cự Yêu biển sâu kia vẫn mạnh miệng, hét lớn:
- Nam Vinh Ngọc Mị có giỏi thì giết ta đi, để xem Cự Yêu tộc ta có dám khai chiến với các ngươi hay không!
Trên mặt Nam Vinh Ngọc Mị hiện lên nụ cười trào phúng, giơ tay lại chỉ một cái:
- Liệt Hải Long Đồ, Sát Thần Diệt Thiên, giết!
Cự Yêu biển sâu hoảng sợ rồi, nó không nghĩ tới Nam Vinh Ngọc Mị lại quyết đoán như vậy, nói giết liền giết. Đáng tiếc nó đã khơi dậy sát khí của Nam Vinh Ngọc Mị, không đợi nó mở miệng cầu xin tha thứ, vạn con thủy long rít gào một tiếng, xé ra phía ngoài, một tiếng xoẹt vang lên, huyết vụ đầy trời, thịt vụn giống như mưa đá rơi xuống biển, làm nổi lên một mảnh bọt nước.
Một con quái vật khổng lồ đã bị Bán Yêu Nữ Hoàng giết chết nhẹ nhàng như vậy.
Nam Vinh Ngọc Mị nâng tay điểm một cái, cách không nhiếp tới một vật, chính là độc giác trên đầu Cự Yêu kia. Thứ này đoán chừng cũng không thấy nhiều, Vũ La thấy nàng tiện tay thu lại.
Nam Vinh Ngọc Mị nhẹ nhàng bâng quơ đã giết chết một con Cự Yêu biển sâu, váy dài khẽ phất, nhẹ nhàng trở về trên Vương Thuyền. Nàng nhìn lướt qua Mạt Dung, lại có chút bất mãn: - Mạt Dung, ngươi chưa từng tận tâm chiếu cố khách quý của tộc ta!
Mạt Dung sợ hãi, bịch một tiếng quỳ xuống, vội vàng nói:
- Nô tỳ hoàn toàn nghe theo bệ hạ phân phó, tận tâm tận lực, chỉ là, chỉ là...
Vũ La có chút xấu hổ, vội vàng tiến lên nói:
- Là do ta, bệ hạ không nên trách cứ Mạt Dung cô nương.
Có Vũ La biện hộ cho, Nam Vinh Ngọc Mị lúc này mới hù một tiếng, liếc Mạt Dung một cái:
- Đồ vô dụng, còn không mau cút đi!
Mạt Dung vội vàng dập đầu quỳ bái, vội vàng lui xuống.
Vũ La oán thầm không thôi, thế nhưng ngoài miệng lại không thể nói gì.
Nam Vinh Ngọc Mị quay sang nhìn Vũ La, sắc mặt đã khôi phục bình thường, khẽ thở dài nói:
- Vốn muốn vô thanh mà tới, vô tức mà đi, lại bị người phát hiện rồi, xem ra không tránh khỏi một đường chém giết. Chẳng qua cũng may là Đại Hoang Thần Vật Kim Thân Đại Pháp này đã sắp hoàn thành, trẫm bớt chút thời gian bổ túc vài chi tiết là được.
Vũ La hỏi:
- Chúng ta đây là muốn tới địa phương nào, không phải nói giải trừ phong ấn huyết mạch cho Bán Yêu tộc sao, vì sao còn phải xâm nhập lãnh địa của Cự Yêu tộc?
Nam Vinh Ngọc Mị có chút giận dữ:
- Thánh địa vốn là lãnh địa của Bán Yêu tộc chúng ta, lại bị Cự Yêu tộc chiếm lấy ngàn năm. Lần này, chỉ cần có thể giải được phong ấn của tộc ta, nhất định có thể đuổi Cự Yêu tộc ra khỏi Thiên Hoang Hải!
Vũ La thất kinh: Nghe ý tứ này, ở ngoài Thiên Hoang Hải còn có đại dương khác, đại hải này rốt cuộc rộng lớn cỡ nào?
Nam Vinh Ngọc Mị nhìn thấy sắc mặt Vũ La khẽ biến lại nghĩ hắn có ý tứ khác, liền trấn an hắn:
- Ngươi yên tâm, trẫm đã sớm tập trung quân ở biên giới, chủ lực của Cự Yêu tộc đều ở trên biên cảnh, nhất định sẽ không nghĩ đến trẫm lại độc thân phạm hiểm xâm nhập Thiên Hoang Hải. Hơn nữa... Thánh địa bị bọn họ chiếm cứ đã nhiều năm, tộc của ta mặc dù một mực muốn đoạt lại, thế nhưng không nắm chắc tất thắng cho nên vẫn án binh bất động, Cự Yêu tộc càng không nghĩ tới mục tiêu của trầm là thánh địa.
Vũ La gật gật đầu:
- Như vậy là tốt nhất.
Nam Vinh Ngọc Mị nhìn hắn một cái nói:
- Đường đi này qua một hòn đảo nhỏ, trên đó có một con Cự Yêu biển sâu sinh sống, nó có một kiện bảo bối trẫm không thể sử dụng, không bằng cướp lấy tặng cho ngươi.
Vũ La có chút bất ngờ:
- Ý tốt của bệ hạ ta xin tâm lĩnh...
Nam Vinh Ngọc Mị khoát tay chặn lại:
- Trước chớ nói những lời khách khí này, trẫm đã nói trước khẳng định sẽ bồi thường ngươi, món bảo vật này coi như trẫm tặng cho ngươi là được. Ngươi không ngại trước hết nghe trẫm nói thứ này là gì, rồi hãy quyết định cự tuyệt hay không.
Nàng vừa nói như vậy đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Vũ La. Chẳng qua chỉ là tò mò, hắn trên người có Thần Kiếm Thiên Tinh, hai đạo Thiên Mệnh Thần Phù bài danh thiên hạ đệ nhất, lại có loại dị bảo như Phong Thần Bảng, đối với bảo vật khác cũng không động tâm mấy. - Ồ? Rốt cuộc là bảo vật gì?
Hắn hỏi.
- Thứ này chính là vật cũ của Nhân tộc các ngươi.
Vũ La lại có chút bất ngờ:
- Vật cũ của Nhân tộc? Làm sao ở trong Thiên Hoang Hải lại có vật cũ của Nhân tộc?
Nam Vinh Ngọc Mị nói:
- Có gì ngạc nhiên? Trung Châu của các ngươi có lẽ cũng có di bảo của Yêu tộc chúng ta chứ?
Vũ La âm thầm gật đầu, trước kia thiên hạ ngũ phương không có ngăn cách, các tộc hỗn cư, đúng là có không ít bảo bốii lưu ở các nơi.
- Thứ này chính là dị bảo của Đại Thánh Nhân tộc năm đó, tên là Chuyên Húc Thạch Án.
Cho dù là Vũ La cũng nhịn không được kinh hô thất thanh:
- Không ngờ là di bảo của Đại Thánh!
Đại Thánh Nhân tộc theo như lời nói của Nam Vinh Ngọc Mị cũng không phải Đại Thánh Yêu tộc như mấy người Nhan lão có thể so sánh được. Mấy người Nhan lão đạt được danh hiệu Đại Thánh chính là ở hiện tại, mà Nhân tộc hiện tại không có Đại Thánh, tu sĩ Nhân tộc có thể đạt được danh hiệu này đều là tồn tại vào thời kỳ thượng cổ, hoặc là phi thăng, hoặc là mất đi, đã sớm không còn tồn tại trên thế gian này.
Thời kỳ thượng cổ các tộc cùng tỏa sáng, thực lực của các tu sĩ hùng mạnh hơn xa hiện nay.