Tiên Tuyệt

Chương 902 - Chương 420-Tê Thiên Cự Lực (Trung)

Khương Tu Đà đột nhiên phát lực, mắt thấy sắp sửa xé Vũ La thành hai mảnh, nhưng hai tay Vũ La vẫn giữ chặt vai lão, dường như còn muốn phản kích.

Khương Tu Đà tỏ vẻ khinh thường:

- Tiểu tử, còn chưa từ bỏ ý định sao? Tốt, để bản tọa cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng...

Lão còn chưa dứt lời, thình lình sau lưng Vũ La dâng lên một đạo hồng quang. Một khối đá vỡ theo hồng quang chậm rãi bay lên, đến giữa không trung hợp lại với đạo Thiên Mệnh Thần Phù Lực Bạt Sơn đang lơ lửng. Đạo Thiên Mệnh Thần Phù này vốn đã tổn hại một nửa, hiện tại được bổ sung gần như đầy đủ, chỉ còn thiếu một góc nhỏ. - Ầm...

Biển cả rung rinh, tiếng nổ vang như tiếng sấm. Lực Bạt Sơn bắn ra hào quang màu đỏ máu tán loạn chói mắt. Từng đạo điện quang màu đỏ chuyển động trên đạo Thiên Mệnh Thần Phù này, giống như vật sống.

Sau khi phần thứ hai của Lực Bạt Sơn hợp lại, lực lượng của Vũ La lập tức tăng mạnh, Vừa rồi không chịu nổi lực lượng của Khương Tu Đà, lúc này đã vững vàng vượt qua lão một bậc.

Lực Bạt Sơn tàn khuyết đã là Thần Tướng tam phẩm, đây là khái niệm thế nào? Ngay cả

Hạn Bạt Huyết Phần và Bách Vạn Nhân Đồ liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất, cũng chỉ là Thần Tướng nhị phẩm. Nếu Lực Bạt Sơn có thể bổ sung hoàn chỉnh, e rằng cũng không kém gì thiên hạ đệ nhất Thần Phu.

Hai tay Vũ La khoác chặt lên trên vai Khương Tu Đà, lúc này rốt cục phát huy tác dụng, phát ra lực lượng khổng lồ, sắp sửa xé Khương Tu Đà thành hai mảnh.

Thân thể Đại Thánh Yêu tộc đã trải qua vài ngàn năm tôi luyện, cứng hơn thép ròng. Cho dù đứng yên bất động mặc cho người khác công kích, người bình thường cũng bó tay không làm gì được.

Nhưng dù thân thể hùng mạnh như vậy, dưới sức lực của Vũ La lại phá ra những tiếng kêu răng rắc. Khương Tu Đà cảm giác được xương cốt của mình ma sát, đau đớn vô cùng, không ngờ rằng có chiều hướng sẽ bị Vũ La xé xác.

Lão bị dọa cho kinh hồn khiếp vía, lúc này cũng chẳng quan tâm tới thể diện gì nữa, không tính những lời vừa mới nói ra. Lão đang định sử dụng thủ đoạn khác áp chế Vũ La, nhưng Vũ La lại không cho lão có cơ hội làm như vậy.

Lực Bạt Sơn sau lưng thình lình phóng xuất một đạo hào quang màu đỏ máu, Vũ La quát to một tiếng, lực lượng lần nữa bạo tăng gấp đôi. Khương Tu Đà vốn không phải là đối thủ của hắn, hiện tại lại càng không chịu nổi một đòn.

Vũ La vừa phát lực, thủ đoạn của Khương Tu Đà còn chưa kịp thi triển, chỉ nghe phốc một tiếng, một đạo huyết kiếm phóng lên cao, nước biển nhất thời bị máu tươi nhuộm đò, nội tạng tan nát văng ra khắp nơi.

Đầu ương Tu Đà ngã nghiêng ở một nửa người, râu tóc dựng đứng, thóa mạ ầm lên:

- Con thò nhỏ kia, ngươi chờ đó cho ta, bản tọa không giết ngươi, sẽ không phải là Đại Thánh Yêu tộc!

Một đạo hắc quang từ mi tâm lão bắn ra ngoài, tốc độ nhanh tới mức khó lòng tin được, thoát ra khỏi mặt biển, nhanh chóng chạy trốn về phía Tây.

Mặc dù thân thể Khương Tu Đà bị hủy, nhưng nguyên hồn của lão vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, một thân tu vi cũng không tổn thất bao nhiêu.

Nhưng Khương Tu Đà đường đường là Đại Thánh Yêu tộc, thích nhất là xé người thành hai nửa, lại bị người khác hai tay xé xác như vậy, chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ người trên toàn Đông Thổ không ai tin được.

Khương Tu Đà cũng là kẻ thức thời, thân thể đã hủy, mặc dù thực lực của lão không bị hao tổn bao nhiêu, nhưng nếu tiếp tục đánh nữa, không nghi ngờ gì vô cùng bất lợi cho lão, nguy hiểm quá lớn. Cho nên sau khi bỏ lại một câu hăm dọa, lập tức cuốn vó chạy dài.

Vũ La biết lúc này chính là lúc Khương Tu Đà suy yếu nhất. Lần này chỉ vì lão sơ ý cho nên thất bại, chỉ lo so sức lực với mình, không chịu vận dụng thủ đoạn khác nên mới bị thua. Nếu không thể nhân cơ hội này giết chết Khương Tu Đà, tương lai tất thành họa lớn.

Nhưng Đại Thánh Yêu tộc luôn có những thủ đoạn kỳ diệu, Khương Tu Đà chạy trối chết với tốc độ nhanh như vậy, Vũ La bình sinh mới thấy lần đầu. Đừng nói là đuổi theo, muốn Nhìn rõ đường chạy của lão cũng có chút khó khăn.

Bên kia Địch Thiên Vũ suýt chút nữa chửi ầm lên: Khương lão quỷ đáng chết! Đã sớm nhắc nhở lão cẩn thận, kết quả lật thuyền trong mương. Lão còn có thủ đoạn chạy trốn giữ mạng, còn ta phải làm sao?

Bản thể Địch Thiên Vũ chính là Kim Mục Vân Bằng, tốc độ cũng là nhất hạng, cho nên đột ngột tấn công mạnh một hơi đẩy lui Nam Vinh Ngọc Mị mấy bước. Sau đó thình lình xốc trường bào lên, toàn thân co rút lại, hóa thành một quang cầu màu xám, vù một tiếng thoát ra mặt biển.

Ra khỏi mặt biển chính là không trung, đó chính là địa bàn của Địch Thiên Vũ.

Lão triển khai thân thể, vô số lông vũ cứng rắn như thiết đao quét ra cuồng phong, chuẩn bị thi triển bí thuật bỏ chạy. Nhưng không ngờ đã sớm có người ở giữa không trung chờ lão.

Lúc này hư ảnh cự hùng đã bành trướng thân thể cao tới ba mươi trượng, là một quái vật khổng lồ. Hùng chưởng của nó uy mãnh vô biên, không cần nói lý vô mạnh vào lưng Địch Thiên Vũ.

Bịch...

Một tiếng trầm đục vang lên, Địch Thiên Vũ lảo đảo một cái, cảm thấy cổ họng ngôn ngọt, suýt chút nữa phun ra một ngụm tiên huyết.

Vũ La đã theo tới, tay nắm lấy mắt cá chân Địch Thiên Vũ phát lực. Ngay cả Khương Tu

Đà cũng không có biện pháp ngăn cản, Địch Thiên Vũ càng không được.

Lại một tiếng bịch vang lên, lão bị Vũ La quật nhào xuống mặt biển. Nước biển bắn ra bốn phía, bọt sóng nổi trắng xóa. Địch Thiên Vũ bị thương cũng không phải nặng nề, nhưng cực kỳ vất vả, đường đường Đại Thánh Yêu tộc, quả thật chưa từng mất mặt như vậy bao giờ.

Lão gào lên một tiếng quái dị, nhảy vọt lên khỏi mặt biển muốn tìm Vũ La tính sổ, nhưng một đạo kiếm quang trong trẻo lạnh lùng đã làm cho lão bình tĩnh lại.

Thiên hạ đệ nhất kiếm phù Thiên Nhân Nhất Kiếm hóa thành một dải ngân hà treo ngược, từ chân trời chậm rãi chảy xuôi xuống. Ngân hà màu bạc được Nam Vinh Ngọc Mị tiếp dẫn, hóa thành một đạo kiếm ti màu bạc chỉ to bằng sợi tóc, toát ra sát ý vô cùng vô tận, khiến cho nhất thời Địch Thiên Vũ phải rùng mình.

Nam Vinh Ngọc Hồng cũng đã xuất hiện sau lưng lão, ba người tạo thành hình tam giác vây lão vào trong, bên cạnh còn có hư ảnh cự hùng đang nhìn lão chăm chăm nhu hổ rình mồi.

Vũ La cũng không ngờ rằng trong mộ huyệt kia, tinh thể khổng lồ màu đỏ được nuôi dưỡng trong đó lại là một phần khác của Lực Bạt Sơn.

Hiển nhiên Cự Yêu tộc biết sự tồn tại của khu mộ địa này. Mặc dù nhìn bề ngoài như bọn họ bỏ mặc phần lãnh địa này, nhưng trong vài ngàn năm qua, Cự Yêu tộc vẫn âm thầm lặng lẽ dùng sinh hồn của tộc nhân tử trận, ân cần nuôi dưỡng đạo Thiên Mệnh Thần Phù tàn khuyết này.

Thông qua Ký Hồn Giải, bọn họ gửi sinh hồn rải rác tới. Đến khi tới gần khu mộ địa, đám Ký Hồn Giải mới tụ tập lại với nhau, cho nên Bán Yêu tộc chưa từng phát hiện được chuyện này.

Cự Yêu tộc cũng là thần lực trời sinh, Thiên Mệnh Thần Phù như Lực Bạt Sơn chính là thứ mà họ đang hết sức mong cầu. Nếu có được đạo Thiên Mệnh Thần Phù hoàn chỉnh, nói không chừng sẽ được liệt vào hàng thiên hạ đệ nhất, cho nên Cự Yêu tộc hưng sư động chúng như vậy, cũng không phải là không có lý do.

Vũ La vượt qua tầng tầng cấm chế, lấy được tinh thể màu đỏ kia, tinh thể lập tức nứt ra. Sau khi thấy bên trong là nửa tấm bia đá, Vũ La hết sức bất ngờ. Nếu không nhờ nửa tấm Lực Bạt Sơn này, e rằng hắn sẽ thật sự bị Khương Tu Đà xé làm hai mảnh.

Mặc dù hắn còn có thể đoạt xá trùng sinh, nhưng hết thảy phải làm lại từ đầu.

Sắc mặt Địch Thiên Vũ hết sức âm trầm, lạnh lùng nói:

- Nam Vinh Ngọc Mị, ngươi muốn ta ở lại Thần Hoang hải, chỉ sợ ngươi trả giá không nổi...

Vũ La không nhịn được cười lạnh, đây là điển hình của kẻ ngoài mạnh trong yếu.

Nam Vinh Ngọc Mị thản nhiên nói:

- Trẫm muốn Đại Thánh tới đây vốn cũng không phải là để động thủ. Chỉ cần Đại Thánh thả hai nữ nhân kia, Đại Thánh có thể an toàn rời khỏi Thần Hoang hải.

- Nói vậy có thật không?

Địch Thiên Vũ tỏ ra nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment