Vũ La lắc lắc đầu, lấy ra một viên linh đan cho y uống vào. Linh đan vừa vào miệng lập tức tan ra, một cỗ linh khí thấm nhuần thân thể Giản Địch, ngũ tạng lục phủ bị thương lập tức bắt đầu chuyển biến tốt. Vết thương kinh người trên ngực cũng bắt đầu cầm máu, thậm chí đang từ từ khép lại.
Lúc này Vũ La mới không nhanh không chậm xoay người lại, đối mặt với quái vật trong bóng tối nọ.
Dường như quái vật cũng không hề tỏ ra sốt ruột, có vẻ như muốn trêu chọc con mồi. Đến khi Vũ La xoay mặt về phía nó, đôi mắt đỏ như hai chiếc đèn lồng mới chậm rãi chui ra khỏi sơn động.
Tiếng da thô ráp ma sát cùng nham thạch cứng rắn nghe sàn sạt chói tai, hai ngọn đèn lồng màu đỏ nhảy dựng một cái, xuất hiện trong động Vũ La đang đứng.
Đây là một con quái vật giống như giun, bất quá to hơn mấy trăm lần, thân thể tròn vo, đường kính chừng nửa trượng. Nửa thân trước của nó đã vươn ra khỏi cửa động, nửa thân sau còn ở bên trong. Thân hình khổng lồ của nó ma sát với nền sơn động, khiến cho toàn sơn động run rẩy khe khẽ.
Nửa người trước của nó vươn lên, khiến cho cái đầu dữ tợn đung đưa trên cao.
Dưới đôi mắt tàn nhẫn như hai ngọn đèn của nó, có một cái miệng thật nhỏ. Thình lình nó hít mạnh một hơi, miệng nó cũng giãn nở theo, biến thành một cái miệng khổng lồ, bên Trong đầy những vòng răng nhọn. Cơ nhục chuyển động, răng nhọn ma sát vào nhau ken két, chỉ cần nhìn qua đã khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà.
A Kiệt cùng Giản Địch không nhịn được lui về phía sau, lại nghe thấy một thanh âm hài lòng vang lên:
- Vóc dáng không nhỏ, có lẽ có thể ăn được một thời gian dài, coi như đây là ta báo đáp cho bộ lạc các ngươi.
Giọng nói vô cùng thoải mái, làm như quái vật Mãng Hoàng Khâu hoành hành trong lòng đất này đã là một con sâu chết trong mắt hắn.
Ai người giật mình nhìn Đại nhân trời giáng, Vũ La tỏ vẻ bất đắc dĩ. Hắn chỉ buột miệng nói một câu, lúc này thấy thái độ của hai người mới sực nhớ ra, đối với hai người mà nói, lời này quá mức kinh thế hãi tục.
Mãng Hoàng Khâu khổng lồ gào thét một tiếng, miệng khổng lồ càng khổng lồ hơn. Có lẽ nếu có một ngọn núi lớn trước mặt, nó cũng có thể nuốt chửng.
Tiếng gào của nó làm phát ra khí lưu thổi quét toàn bộ sơn động.
Vũ La không nhịn được cau mày, hơi thở của quái vật này không dễ ngửi chút nào.
Mãng Hoàng Khâu nâng nửa người trước lên, diễu võ dương oai bên trong sơn động, vung đầu lên đánh vỡ nát một khối đá lớn nhô ra trên nóc động, khoe khoang lực lượng của mình A Kiệt và Giản Địch cảm thấy nặng trĩu trong lòng, Mãng Hoàng Khâu này hùng mạnh hơn bình thường, bọn họ cơ hồ không có cơ hội.
Vũ La cực kỳ bất mãn với hành vi khoe khoang của Mãng Hoàng Khâu, giơ tay điểm ra một chỉ. Một đạo linh quang hiện lên trên đầu ngón tay, ngay sau đó bay vù vào trong cái miệng khổng lồ của Mãng Hoàng Khâu.
Linh quang bạo phát, giống như một mặt trời xuất hiện trong miệng Mãng Hoàng Khâu. Hào quang chiếu rọi vào cổ, thân thể, vào tận trong bụng nó. Thậm chí hào quang chiếu xuyên thân thể thật dài của Mãng Hoàng Khâu, khiến cho nó trở nên như nửa trong suốt.
Tiếng gào thét của Mãng Hoàng Khâu chợt im bặt, linh quang bay trở về bên cạnh Vũ La, hóa thành một đạo linh phù. Vũ La cau mày, dẫn một dòng nước tới tẩy rửa linh phù sạch sẽ, sau đó thu vào Thiên Phủ Chi Quốc.
Đến lúc này, quái vật Mãng Hoàng Khâu nọ mới mềm nhũn toàn thân, ngã ầm xuống đất thật mạnh, khiến cho cả sơn động rung lên một lúc.
Tuy rằng Mãng Hoàng Khâu có dáng vóc khổng lồ, nhưng so với những hung thú khác có thể xem như hết sức “hiền hòa”. Nó không có nhục thể hùng mạnh, cũng không biết tu luyện, Vũ La không thèm sử dụng tới thủ đoạn nào khác, chỉ cần một đạo linh phù là giải quyết xong.
A Kiệt cùng Giản Địch trợn mắt há mồm, cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt đã làm đảo lộn hoàn toàn những hiểu biết của họ. Theo những gì họ biết, Mãng Hoàng Khâu là quái vật bất khả chiến thắng. Một khi Mãng Hoàng Khâu xuất hiện, nếu may mắn còn có thể chạy trốn giữ mạng, không may chính là cả bộ lạc bị giết.
Trong thế giới dưới lòng đất này, quy tắc vẫn là như vậy, chưa từng có ai phá được. Đối với bọn họ, tiêu chuẩn của một chiến sĩ hùng mạnh chính là có thể chạy trốn khỏi Mãng Hoàng Khâu. Chưa có ai nghĩ rằng sẽ có người giết chết Mãng Hoàng Khâu.
Nhưng con Mãng Hoàng Khâu này còn hùng mạnh hơn cả những con Mãng Hoàng Khâu thông thường, không ngờ bị vị Đại nhân trời giáng này giết chết nhẹ nhàng như vậy.
Vũ La có thể đoán được tâm trạng của hai người trong giờ phút này, hắn cũng lười giải thích, phất phất tay nói với A Kiệt:
- Gọi các tộc nhân về đi, coi chừng gặp phải nguy hiểm khác.
A Kiệt rùng mình một cái, y hiểu rõ hơn Đại nhân trời giáng về những nguy hiểm trong thế giới dưới lòng đất. Tuy rằng bên cạnh người của bộ lạc mình còn những chiến sĩ khác, nhưng không có mình cùng Giản Địch, nếu bọn họ gặp phải nguy hiểm hầu như không có sức phản kháng.
Y không quan tâm gì nữa, vội vàng chạy ào vào cửa động kia đuổi theo tộc nhân.
Giản Địch thấy trên cơ thể mình không còn đau đớn, thử hoạt động một chút không ngờ lại có thể đứng lên. Trúng phải thương tích nặng nề như vậy, vốn Giản Địch cho rằng lần này mình chết chắc rồi, không ngờ rằng chỉ một viên linh đan của Vũ La đã giải quyết xong.
Lúc trước Vũ La cho y uống, y đã cảm thấy bất phàm, bất quá không ngờ lại hữu hiệu tới mức ấy.
Giản Địch cúi đầu nhìn lại, vết thương ghê rợn trên ngực mình đã khép lại một nửa, hiện tại nhìn qua chỉ là bị thương ngoài da.
- Đại nhân...
Giản Địch rất là cảm kích, Vũ La thật không thèm để ý tới viên linh đan cấp thấp nọ, bèn khoát tay:
- Không có gì...
Hắn lại nhìn chằm chằm Mãng Hoàng Khâu:
- Phải chăng quái vật này còn hơn nửa thân thể bên ngoài động?
Giản Địch gật đầu:
- Quả thật Mãng Hoàng Khâu lớn vô cùng, Mãng Hoàng Khâu bình thường có thể dài tới ba mươi trượng, con này hùng mạnh hơn cả những con bình thường, có khoảng gần bốn mươi trượng. Phần hiện tại trong động này chỉ có không tới hai mươi trượng.
Y đưa ra đề nghị:
- Đây là loại thịt vô cùng trân quý, ta đề nghị Đại nhân dặn dò cả bộ lạc cùng nhau động thủ, mau mau xẻ thịt phần trong động này. Sau đó mới cắt phần bên ngoài dần dần, mang vào trong động. Phần còn bên ngoài động quá nổi bật, nếu để bộ lạc khác phát hiện ra, nói không chừng sẽ xảy ra một trường chiến tranh bộ lạc...
Vũ La khoát tay ngăn lại:
- Không cần phiền phức như vậy.
Hắn tiến lên một bước, bất ngờ lấy thân hình nhỏ bé của mình chộp lấy đầu khổng lồ của Mãng Hoàng Khâu, hai chân phát lực. Một tiếng trầm đục vang lên, tạo ra hai cái hố trên nền đá cứng rắn, sau đó kéo xác Mãng Hoàng Khâu vào trong động.
Da ngoài cứng rắn của Mãng Hoàng Khâu ma sát với nền đá nghe sàn sạt nặng nề, nhưng Giản Địch hoàn toàn không chú ý tới chuyện này. Y đã lâm vào trạng thái ngây dại một lần nữa, cằm rơi xuống ngực. Dưới ánh mắt ngây dại của y, Vũ La kéo xác Mãng Hoàng Khâu khổng lồ hết sức dễ dàng, cứ bước mỗi bước lại tạo ra một cái hố trên nền đá.
Tiếng người ồn ào hẳn lên, A Kiệt mang theo các tộc nhân đã trở lại, nhìn thấy xác Mãng Hoàng Khâu khổng lồ, tất cả tộc nhân cất tiếng hoan hô như ong vỡ tổ. Đây chính là thức ăn trong vài năm cho bọn họ.
A Kiệt có chút buồn bực, tiến đến bên cạnh Giản Địch:
- Ta nhớ rõ lúc con khốn này chết, rõ ràng chỉ có một nửa thân hình ở trong động, vì sao hiện tại tất cả đã tiến vào được?
Cơ mặt Giản Địch giật giật vài cái:
- Đừng hỏi, ngươi sẽ không muốn biết là chuyện gì xảy ra...
Mãng Hoàng Khâu nửa trăn nửa giun, tuy rằng thịt không thể nói là ngon, nhưng có thể ăn được. Một con Mãng Hoàng Khâu khổng lồ như vậy, đối với bộ lạc của A Kiệt chính là tài sản lớn tày trời.
Người già vui vẻ lột da rút gân, trước hết lấy máu nó pha với lương thực mà trước đây Vũ La cho bọn họ nấu một nồi cháo, sau đó mới cắt một miếng thịt to mang đi luộc.
Lừa cháy bừng bừng, mùi thịt tràn ngập trong sơn động. Đám trẻ nhỏ hết sức trông mong, mắt nhìn chăm chú, miệng cắn móng tay.