Vấn đề này Địa Hỏa Kim Kỳ Lân cũng không trả lời được. Thiên hạ ngũ phương, Nam Hoang, Bắc Cương, Trung Châu, Đông Thổ, Tây Vực, Vũ La đã đi qua ba nơi trong đó, chỉ còn lại có Bắc Cương cùng Tây Vực.
Cơ hồ không có truyền thuyết gì về hai địa phương này, nhưng nhìn qua, nơi này cũng không giống một trong hai địa phương ấy.
Vũ La mang theo nghi hoặc chui ra khỏi thạch động, không thấy bốn tên chiến sĩ canh gác bên ngoài cửa động. Vũ La không khỏi biến sắc, thân hình hóa thành một đạo cuồng phong rất nhanh lướt qua sơn động.
Tầng đất đóng băng chứa tất cả lương thực của toàn bộ lạc, là trọng địa quan trọng nhất, bốn tên chiến sĩ kia không thể nào bỏ rơi nhiệm vụ. Nếu không thấy họ, vậy chỉ có một khả năng: Bộ lạc đã xảy ra chuyện.
Lúc Vũ La tới bên ngoài thạch động nơi ở của bộ lạc, chỉ nghe bên trong vang lên thanh âm một trận chém giết lộn xộn, còn có thanh âm loảng xoảng của binh khí chạm nhau.
Hắn xông vào nhanh như cơn lốc, chỉ thấy trong thạch động rộng rãi, mọi người đang tụ tập lại với nhau. Trên mặt đất có mười mấy cỗ thi thể, máu tươi đầy đất.
Giản Kiệt cùng Giản Địch hai người liên thủ, đang ra sức chiến đấu với một tên địch trên người đầy ô quang. Thực lực của tên này trên xa hai người, chỉ cần giơ tay nhấc chân đã bắn ra ô quang loạn xạ, bức hai người liên tục lui về phía sau.
Ngoại trừ ba người này ra, những chiến sĩ khác trong bộ lạc Giản Kiệt lại chiếm được thượng phong, ỷ vào trang bị hoàn mỹ của mình bức sáu tên chiến sĩ địch bại lui liên tiếp. Thi thể nằm trên mặt đất có quá nửa là của đối phương.
Vũ La bay trên không lướt qua hơn nửa sơn động, giống như một con chim ưng khổng lồ xuất hiện trên đỉnh đầu tên Vu tộc kia. Không đợi người nọ kịp phản ứng, Vũ La vụng chưởng nhẹ nhàng ấn xuống đầu y một cái, một cỗ Vu lực mãnh liệt chui vào trong cơ thể y, trong nháy mắt tiêu diệt tất cả sinh cơ.
Tên Vu tộc kia không kịp hự lên một tiếng nào, đã ngã lăn ra đất.
Giản Địch cùng Giản Kiệt rất là phấn chấn, rống to:
- Đại nhân trời giáng đã trở về, chúng ta tất thắng, giết hết bọn chó này...
Chiến sĩ toàn bộ lạc thấy rõ ràng Giản Kiệt cùng Giản Địch không phải là đối thủ của chủ tướng phe địch, nhưng chiến ý hai người vẫn bừng bừng, giết chiến sĩ bình thường của đối thủ như chém chuối, bởi vì bọn họ biệt Vũ La sẽ xuất hiện. Chỉ cần Vũ La tới, bất kể chiến sĩ đối thủ hùng mạnh tới mức nào, chỉ cần giơ tay ra là giết chết ngay tức khắc.
Quả nhiên Vũ La chỉ giơ tay ra đã giết chết đối thủ mà Giản Kiệt cùng Giản Địch chiến đấu hăng hái rất lâu cũng không làm gì được, dũng lực của các chiến sĩ bộ lạc tăng mạnh. Ngược lại những tên chiến sĩ bình thường của phe địch thấy chủ tướng uy mãnh của mình đã bị người một chiêu đánh chết, nhất thời sợ hãi lạnh cóng tay chân, luống cuống không thể điều khiển binh khí. Vốn bọn chúng đã bị đối phương chiếm ưu thế về nhân số và trang bị, hiện tại khí thế lại sa sút, chỉ trong thoáng chốc đã bị loạn đao chém chết.
Vũ La đang muốn hô một tiếng “chừa lại người sống”, nhưng các chiến sĩ bộ lạc quá hăng hái, lúc bọn họ lui ra, trên mặt đất chỉ còn mấy cỗ thi thể. Vũ La cười khổ lắc đầu, thấy sắc mặt các chiến sĩ vô cùng hưng phấn cũng không tiện nói gì.
Bọn họ bị ức hiếp đã một thời gian dài, cảm giác được phát tiết này khó lòng nhịn được.
Giản Kiệt đi lên nói:
- Đại nhân không cần lo lắng, chúng ta cũng biết lai lịch những người này, bọn chúng không phải là người của tầng này.
Vũ La phỏng đoán đại khái:
- Là chỗ dựa của Hùng Thị bộ lạc ư?
Giản Kiệt gật đầu:
- Không sai. Bọn chúng là bộ lạc của tầng trên, thực lực được xếp vào năm bộ lạc hàng đầu tầng trên.
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Vậy có lẽ kích thước mỏ của bộ lạc này không nhỏ...
Hắn đang lo không tìm được mỏ quặng, đã có người hai tay dâng lên.
Đương nhiên Giản Kiệt hiểu ý Vũ La, cười hì hì nói:
- Dĩ nhiên không nhỏ, chẳng những diện tích lớn hơn mười mấy lần so với mỏ của chúng ta, hơn nữa phẩm chất rất tốt, tỷ lệ Úy Phong Thiết cao hơn chúng ta rất nhiều.
Vũ La vung tay lên:
- Được rồi, nhắm vào bọn chúng. Đem theo những thi thể này, chúng ta hoành hành ngang ngược một lần, đi thâu tóm bộ lạc của người ta.
Bọn Giản Kiệt ngại mang theo thi thể quá phiền phức, các chiến sĩ bèn vung trường đao lên, chém đầu địch nhân xuống. Sau đó tìm một sợi dây da xâu thành một chuỗi, Giản Kiệt cười híp mắt đưa cho Giản Địch đeo trên người.
Giản Địch mới vừa rồi chém giết một phen, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, lúc này dính máu tươi của xâu thủ cấp, toàn thân đầy máu. Vốn thân hình y cao lớn to con, nhìn qua thật là hung thần ác sát, chẳng khác nào Ma Thần dưới địa ngục.
Giản Kiệt ở bên cạnh không ngừng gật đầu, cười tủm tỉm nói:
- Không tệ, không tệ, cũng hay...
Ngay cả mọi người vô tư hồn nhiên xung quanh cũng thấy vẻ mặt hai người có hơi khác thường.
Cả bộ lạc này cũng không có tổ chức kỷ luật gì, có Vũ La tọa trấn chỉ đơn thuần dùng sức mạnh đè ép, cơ hồ không cần tới kỳ luật tác chiến. Dọc trên đường đi mọi người còn vừa cười vừa nói, vui vẻ lên tới tầng trên cùng, tìm tới bộ lạc kia. Vũ La xuất thủ, nhanh chóng giết chết hết bọn người hùng mạnh nhất trong bộ lạc này, thâu tóm thành công bộ lạc của đối thủ.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu, đến khi thu phục tàn dư của đối phương, cả quá trình chỉ mất nửa canh giờ, thậm chí Vũ La còn không nhớ tên của bộ lạc đối phương.
Đợi đến khi chiến đấu kết thúc, Giản Kiệt mới kịp phản ứng, nhìn Vũ La với vẻ khó lòng tin được:
- Đại nhân, ngài đã thức tỉnh thành công...
Vũ La giơ tay lên, một luồng ô quang nồng đậm giống như dầu đen xuất hiện trong lòng bàn tay hắn:
- Lúc nào ta cũng gặp may...
Giản Kiệt cùng Giản Địch cũng không biết nói gì cho phải. Kể từ khi Đại nhân trời giáng xuất hiện, đã phá vỡ rất nhiều kiến thức trước kia của bọn họ. Rất nhiều “chuẩn mực”, “chân lý” hoàn toàn không thể thực hiện được trên người Vũ La, dường như hắn đã phá vỡ hết thảy luật lệ pháp tắc.
Hai người cười khổ lắc đầu, chịu đả kích không nhỏ:
- Chúng ta đi hỗ trợ thu phục...
Nơi cư ngụ của bộ lạc này hơn xa chỗ của bọn Giản Kiệt, các loại phương tiện đầy đủ mọi thứ. Thậm chí bên cạnh sơn động còn có một khe đá, nước suối chảy xuống ào ào, không cần đi xa tìm nước. Vũ La quyết định dời cả bộ lạc đến nơi đây.
Một địa phương tốt như vậy, đã chiếm được đương nhiên không thể bỏ, bọn Giản Kiệt cũng không có ý kiến gì.
Lúc này chia làm hai, một nửa ở lại tiếp tục thu phục người của bộ lạc kia, nửa còn lại trở về dẫn người của mình tới.
Những thứ chuyện vụn vặt này không cần Vũ La quan tâm, hắn ở bên cạnh nhìn hai người Giản Kiệt cùng Giản Địch chăm chỉ bận rộn. Thật ra bọn họ không có lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối, cho nên có rất nhiều người trong bộ lạc mới thu phục không phục bọn họ.
Vũ La suy nghĩ một chút, bèn trích ra một đoạn pháp môn tu luyện Vu lực. Đến tối, phần lớn chuyện đã được xử lý xong, Vũ La bèn tìm Giản Kiệt cùng Giản Địch tới hỏi: - Lực lượng của các ngươi tu luyện thế nào?
Trong lòng bàn tay Vũ La ngưng tụ một luồng ô quang, ô quang này lăn qua lăn lại, chuyển động trong lòng bàn tay hắn giống như một viên hắc trân châu. Pháp môn vận dụng lực lượng thô thiển như vậy lại khiến cho Giản Kiệt cùng Giản Địch trợn mắt há mồm không ngừng hâm mộ, quên cả trả lời câu hỏi của Vũ La. - Khụ khụ...
Vũ La ho khan mấy tiếng, hai người mới phục hồi tinh thần lại, Giản Kiệt đã không nhịn được, lập tức lên tiếng hỏi:
- Đại nhân, ngài làm thế nào làm được như vậy, vì sao lực lượng của chúng ta chỉ có thể bám vào bên ngoài thân thể? Ngài... Quả thật là khó lòng tin được...
Giản Địch cũng hâm mộ nhìn tay Vũ La, sau đó phóng xuất lực lượng của mình, nhưng chỉ có thể phù bên ngoài cánh tay mơ hồ như trước, làm sao cũng không thể ngưng tụ lại thành một luồng.
Vũ La bất đắc dĩ hỏi một câu:
- Lực lượng của các ngươi tu luyện thế nào?
Giản Địch nói:
- Mỗi ngày cực khổ rèn luyện, là có thể từ từ tăng trưởng.