- Bọn ta làm việc cần gì phải có lý do, muốn giết ngươi thì giết thôi!
- Ngươi thật sự cho là bằng vào lực lượng một mình ngươi, có thể xưng bá thế giới này
- Quý Thị bộ lạc là bộ lạc dưới trướng ta, nói cho ngươi biết để khỏi trở thành quỷ hồ đồ.
Các chiến sĩ xung quanh ồn ào huyên náo, nói ra đủ lý do. Thủy chung Vũ La vẫn nhìn tên kỵ sĩ cầm đầu, bởi vì y vẫn chưa lên tiếng nói.
Trong một mảng ồn ào huyên náo, kỵ sĩ cầm đầu nhìn chăm chú vào mắt Vũ La, cúi người từ trên lưng quái thú thấp xuống, hạ giọng nói:
- Ngươi sẽ phá hoại trật tự của thế giới này.
Vũ La nở một nụ cười chế giễu mình, chính là tên kỵ sĩ này đã cho hắn một đáp án, khiến cho hắn cởi bỏ được gông cùm xiềng xích trong lòng mình, thấu triệt bản tâm.
Đây mới là nguyên nhân cơ bản nhất mà những người này muốn giết hắn. Bọn chúng quen ở trên cao của thế giới này, chính là kẻ định ra hết thảy trật tự. Nhưng sự xuất hiện của Vũ La đã hoàn toàn phá vỡ trật tự này.
Sau sự kiện Ưng Giác sơn, hẳn bọn chúng đã âm mưu hôm nay bao vây tiêu diệt Vũ La.
Đáng tiếc là bọn chúng không biết diễn biến sự kiện Ưng Giác sơn, bằng không cũng sẽ không tự tin như vậy, cho rằng bằng vào bọn chúng là có thể giết được Vũ La.
Theo bọn chúng thấy, cỗ lực lượng này có thể càn quét bất cứ thế lực nào trên thế giới này, không có lý do gì không giết được Vũ La.
Nhưng chúng đã quên một kẻ có thể phá hỏng trật tự của thế giới, làm sao có thể dùng suy nghĩ thông thường mà suy đoán?
Vũ La tung mình ngồi dậy, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, ngửa mặt nhìn kỵ sĩ kia, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn giết ta, vậy ta sẽ giết ngươi.
Đạo lý này cực kỳ đơn giản, nói ra cũng rất nhẹ nhàng, nhưng chân chính làm thì rất khó. Người bình thường vốn sẽ có gông cùm xiềng xích, cho dù là các tu sĩ đạo tâm chắc chắn.
Tỷ dụ đơn giản nhất, tiền kiếp Vũ La hiểu rất rõ ràng Quỷ Lệ Danh muốn giết mình, nhưng hắn lại không chạy thẳng tới Ma Diễm cốc diệt trừ Quỷ Lệ Danh trước.
Lâm Tuyệt Phong cũng hiểu rất rõ ràng Vũ La muốn giết mình, cũng không dám một mình xông vào Nam Hoang giết Vũ La, Vũ La đối với Lâm Tuyệt Phong cũng là như vậy.
Đạo lý tuy đơn giản, nhưng một khi thực hiện lại hết sức dây dưa, phức tạp vô cùng.
Hiện tại Vũ La xóa bỏ hết tất cả những thứ dây dưa này. HẠkhông biết nếu mình trở lại thế giới trước kia, có thể giữ được tâm cảnh này không, nhưng tối thiểu trong thế giới này, trong giờ phút này, tâm cảnh của hắn không còn gông cùm xiềng xích. - Cần gì phải nhiều lời?
Vũ La khẽ lẩm bẩm, sau đó mỉm cười một mình.
Tới giờ phút này, hắn cũng đã hiểu, gông cùm xiềng xích của bản thân rất nhiều, hôm nay giải khai tầng xiềng xích này không nằm ở chỗ giết hay không giết, mà nằm ở chỗ thích hay không thích, không bị ngoại vật ràng buộc.
Theo gông cùm xiềng xích bản tâm được giải khai, trong Minh Đường Cung của Vũ La, huyết sắc cự tháp vang lên một tràng tiếng ầm ầm như núi đổ. Lúc này huyết sắc cự tháp chậm rãi bay lên, khiến cho Long Cung trên băng sơn hiện ra.
Linh Long bay ra, nó vẫn chưa tiêu hóa hết Long Hồn, động tác còn có vẻ vụng về lảo đảo, nhưng không có chút phản ứng nào về chuyện băng sơn sụp đổ bên dưới. Thân thể nó co rút lại, chui trở vào huyết sắc cự tháp. Xem ra dường như nó rất lưu luyến huyết sắc cự tháp, không muốn xa rời.
Băng sơn sụp đổ cũng không phải là chuyện xấu, những mảnh băng vụn văng ra tung tóe khắp nơi, chiếm cứ một vùng rộng lớn. Sau đó những mảnh băng vụn này tan ra, thấm ướt cả vùng đất, từng đạo linh văn Long tộc theo nước thẩm thấu cả mặt đất, sau đó bay lên, giữa không trung hóa thành sương mù màu vàng đầy trời. Trong Minh Đường Cung có một phần mười diện tích bị sương mù màu vàng này bao phủ, vừa khéo chính là khu vực mà nước băng tan bao phủ.
Huyết sắc cự tháp chậm rãi hạ xuống, giáng xuống mặt đất đánh rầm. Linh văn Long tộc cùng sương mù màu vàng đang bay lên dường như hết sức hoan nghênh huyết sắc cự tháp. Sau khi rơi xuống, cả mặt đất trở nên giống như mặt nước, xuất hiện dao động gợn sóng. Đất xung quanh xô tới, chôn vùi chân huyết sắc cự tháp, giống như bảo tháp chín tầng này mọc từ dưới đất lên vậy.
Vũ La lại không vui không buồn, hắn đã bước qua cảnh giới Long Cung, chính thức bước vào cảnh giới Long Giới.
Hôm nay Long Giới này chỉ chiếm một phần mười diện tích Minh Đường Cung. Theo cảnh giới của hắn tăng lên, diện tích Long Giới sẽ dần dần khuếch đại. Đến khi cả Minh Đường Cung hóa thành Long Giới, hắn cũng sẽ hoàn thành toàn bộ lộ trình tu luyện của tu sĩ cảnh giới Cửu Cung, tiến vào cảnh giới Đạo Cảnh.
Cảnh giới tăng lên, biến hóa trong Minh Đường Cung bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Ở bên ngoài, tên kỵ sĩ cầm đầu cầm đại đao trượng hai lăng không chỉ Vũ La:
- Trong lòng ngươi nghi ngờ diệt hết, có thể an tâm lên đường được chưa?
Vũ La đang đắm chìm trong trạng thái này, không để ý đến người bên cạnh, chợt buông lời cảm thán:
- Ta đã thấu rõ bản tâm, tâm ý như kiếm, thoát vỏ mà ra. Thần kiếm Thiên Tinh, ngươi có bằng lòng một đạo cùng ta, kiếm ý trong lòng, kiếm phong chỉ địch, chỉ bằng bản tâm, chém giết một trận sướng tay chăng? - Tiểu tử này điên rồi, nói lời mê sảng gì vậy?
- Có ý gì đây, sợ quá hóa rồ ư?
Trăm tên chiến sĩ xung quanh thấy Vũ La thình lình trở nên khó hiểu, lảm nhảm một mình, mặc dù bọn chúng không hiểu là ý gì, nhưng ai nấy tỏ ra vui vẻ, cười ha hả giễu cợt.
Có chiến sĩ đã không nhịn được, bạo phát tầng tầng ô quang trên người, ô quang không ngừng chớp lóe:
- Đại nhân, động thủ đi thôi, binh khí trong tay mọi người đang nôn nóng nếm thử mùi vị máu tươi tên tiểu tử này.
Kỵ sĩ cầm đầu mơ hồ cảm giác được chuyện gì, nhưng y cũng không hiểu rõ ràng, chẳng qua chỉ cảm thấy có vẻ không ổn.
Chỗ không ổn mà y cảm nhận được chính là khí chất khác thường trên người Vũ La. Dĩ vãng Vũ La tỏ ra văn nhã, đến lúc gặp chiến lại trở nên sắc bén không thể nào ngăn cản. Nhưng khí chất văn nhã không hề ràng buộc.
Hôm nay hắn đã cởi được một tầng gông cùm xiềng xích, giống như chim được sổ lồng, tự nhiên thoải mái trong lòng, khí chất cũng theo đó mà thay đổi.
- Cẩn thận...
Tên kỵ sĩ cầm đầu còn chưa dứt lời, Vũ La đã thò tay vào Thiên Phủ Chi Quốc, nắm lấy chuôi thần kiếm Thiên Tinh giật mạnh ra.
Tiếng kiếm ngâm như tiếng long ngâm, như rượu chôn lâu năm dưới đất, trong trẻo mà hùng hồn. Kiếm quang bắn ra thẳng tận trời cao, cả thiên địa hơi tối đi một chút.
Vũ La vung kiếm ngang mày, trong lòng càng thấy thêm sảng khoái. Hắn cười to ha hả, lấy cánh tay bị thương chưa phục hồi chạm vào thần kiếm một cái, nửa kiếm lập tức đỏ lòm. - Ha ha ha!
Vũ La cười lớn một tiếng, vươn người đứng dậy:
- Kiếm tùy tâm ta, kiếm uống máu địch!
Trong thiên địa chỉ còn lại thanh âm này quanh quần, chỉ thấy một đạo hư ảnh mang theo một vệt máu rõ ràng nhanh chóng di chuyển trong hàng ngũ hơn trăm tên chiến sĩ Vu lực hùng mạnh, mỗi lần đạo hư ảnh này hiện lên, lập tức có một tên chiến sĩ sững người ra tại chỗ. Đến khi đạo hư ảnh kia bay đi, đầu chiến sĩ nọ mới lăn lông lốc xuống đất.
Phía sau đạo hư ảnh này, đầu lâu rơi đầy đất.
Vũ La không sử dụng linh nguyên, không sử dụng thần lực, cũng không sử dụng Vu lực, thậm chí không sử dụng lực lượng của thần kiếm Thiên Tinh. Hắn chỉ lấy bản thân, bản tâm thi triển võ lực, lúc này thần kiếm Thiên Tinh cũng không còn là thượng cổ Thần khí cao quý thần bí khôn lường nữa, mà chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, sắc bén vô cùng, giết người không dính máu!
Sau khi Vũ La thốt ra lời nói hào hùng kia, lập tức động thủ. Tên kỵ sĩ cầm đầu cùng bốn tên kỵ sĩ khác bên cạnh, thậm chí không thể nhìn rõ thân ảnh Vũ La.
Đến khi Vũ La ngừng lại, hồi âm quanh quần giữa thiên địa của lời Vũ La mới dần dần biến mất.
Mà trăm tên chiến sĩ hùng mạnh kia đã rơi đầu xuống đất. Trên thần kiếm Thiên Tinh không dính một giọt máu nào của chúng, chỉ có vết máu Vũ La bôi lên nổi bật rành rành trên thân kiếm.
Dường như máu này là của huyết mạch cao quý, khinh thường không chịu pha lẫn với máu phàm.