Huống chi trăm năm trước Hướng Cuồng Ngôn đã là Nam Hoang đệ nhất phù sư, lại thêm thân phận hảo hữu tri giao với Nam Hoang Đế Quân Thôi Xán, người nào đối với lão cũng là lễ kính có thừa. Cũng không phải là Hướng Cuồng Ngôn khoác lác, tình huống thực tế chính là như vậy.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, một cánh cửa nhỏ trong phòng chợt mở ra, một tên tu sĩ thân khoác khôi giáp phong cách cổ xưa, tay vịn cổ kiếm ngang hông bước vào, đứng sang một bên. Sau đó là một trung niên nam tử vóc người hơi béo, thân khoác trang phục viên ngoại bước vào.
Trung niên đi đến, chẳng qua chỉ quét nhìn hai người một cái, hài lòng gật đầu:
- Nhãi con Mông Thiên này rốt cục cũng bắt được hai con dê béo.
Y tiện tay chỉ người ở giữa trong số ba người đang quỳ dưới chân tường:
- Lão Nhị, ngươi xử lý.
Tên tu sĩ kia mở mắt ra, đứng dậy đi tới trước mặt hai người, thản nhiên nói:
- Thức thời một chút, trên người có thứ gì móc ra hết, tránh cho chịu khổ.
Hai người chỉ cười.
Lão Nhị tức giận nói:
- Còn chưa hiểu ra sao, Mông Thiên đã bán đứng các ngươi. Trong không gian trữ vật có thứ gì lấy hết ra đây, nếu các ngươi không chịu giao ra, chúng ta cũng có thủ đoạn khiến cho các ngươi phải giao ra, ngoài ra còn phải chịu khổ.
Kiều Ngũ kia dặn dò xong xuôi, xoay người đỮh đi, Vũ La chợt gọi y lại:
- Mông Thiên chờ lấy tiền thưởng của ngươi, hẳn là còn đang ở Điềm Tỉnh Oa phải không?
Kiều Ngũ Gia cười lạnh một tiếng:
- Thoạt nhìn có vẻ thông minh...
Vũ La gật đầu:
- Hai người chúng ta hẳn là không ngu ngốc, cho nên đã sớm nhìn ra Mông Thiên có chủ ý gì, cũng biết các ngươi làm chuyện mua bán gì.
- Vậy các ngươi...
- Kiều Ngũ, biết điều một chút làm theo lời chúng ta nói, nếu không, san bằng Điềm Tinh Oa của ngươi!
Sắc mặt Kiều Ngũ trở nên vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc tới mức khoa trương.
Y có thể sinh tồn ở một địa phương như Đại Di Chi Dã, hơn nữa trở thành kẻ thống trị Điềm Tinh Oa, quả thật cũng có chút thủ đoạn. Quan trọng nhất chính là phối hợp vẻ mặt tức cười hết sức khoa trương, sau đó đột nhiên bộc phát.
Trước hết làm cho đối thủ không hiểu chuyện gì, sau đó giáng một đòn như trời giáng. Đòn cuối cùng này hết sức bạo ngược máu tanh, ngón này đã trấn áp không biết bao nhiêu đối thủ, khiến cho người ta sinh lòng sợ hãi, đây là một trong những điều kiện tất yếu để xưng bá ở địa phương như Đại Di Chi Dã.
Lão Nhị sợ hết hồn, Kiều Ngũ gia lộ ra vẻ mặt này, chứng tỏ y đã nổi giận, mặt khác cũng có nghĩa là bản thân mình hành sự kém cỏi.
Y không dám trì hoãn, lập tức xông lên phía trước:
- Thật là lớn lối, các ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng chỉ có thể bắt các ngươi lại, cho các ngươi lần lượt nếm thử một trăm lẻ tám cực hình của Điềm Tinh Oa ta...
Kiều Ngũ hừ một tiếng, thu vẻ mặt kia lại, hài lòng nhìn lão Nhị một cái.
Điềm Tinh Oa là một thế lực lớn trong vùng này. Bởi vì trong giếng nước này, linh khí hệ Thủy vô cùng sung túc, trở thành nơi sinh sống vô cùng sảng khoái.
Cả Điềm Tỉnh Oa ai cũng biết căn phòng lớn bên cạnh giếng nước ngọt kia thuộc về chủ nhân của nơi này, Kiều Ngũ. Kiều Ngũ gia chính là thần ở chỗ này, lời y nói ra chưa từng có người nào dám làm trái. Nơi này là Đại Di Chi Dã, không phải là thế giới hòa bình phía ngoài.
Dạ Xà Mông Thiên đang đứng sau một bức tường thấp cách đó không xa. Y vừa bán hai người Vũ La cho Kiều Ngũ, đang ở đây chờ lấy tiền thưởng.
Theo y thấy, hai con dê béo này hẳn là của cải không ít, nếu không phải nhìn qua có vẻ khó giải quyết, một mình ăn không nổi, y cũng sẽ không bán cho Kiều Ngũ. Bán hai con dê béo này cũng sẽ được Kiều Ngũ thưởng cho không ít.
Lúc này chợ đang náo nhiệt, có vài người quen biết Mông Thiên đi ngang qua, lên tiếng chào hỏi.
Trong lúc này, trước mắt bao người, căn phòng lớn tượng trưng cho Kiều Ngũ gia quyền thế lớn nhất Điềm Tỉnh Oa thình lình nổ ầm một tiếng, tan tành từng mảnh. Tên tráng hán hệ Thổ canh ngoài cửa bay ra xa hàng chục trượng, va sập mấy gian phòng, không biết sống chết.
Đá vụn bay loạn, bụi mù nổi lên bốn phía, những người qua đường bị vụ nổ liên lụy kêu la vang trời. Trong khoảnh khắc nổ tung, cả Điềm Tinh Oa cũng lay động một chút, trong giếng nước ngọt nổi tiếng kia phun lên một cột nước rất cao, sau đó rơi xuống bốn phía.
Mông Thiên cũng không may mắn thoát khỏi, bị một mảng đá vụn bụi đất trùm lên người. Y nguyền rủa một tiếng, lấy tay đẩy một cây xà đá đè lên người, trườn ra ngoài.
Sau khi bụi mù dần dần tản đi, căn phòng của Kiều Ngũ trước kia nay đã trở thành một cái hố sâu, có ba người ba thú đang đi ra khỏi đám bụi mù kia.
Một người bị xách ở trong tay, ba con thú ngồi trên vai một người khác.
Người bị xách trong tay người khác chính là Kiều Ngũ sát thần của Điềm Tỉnh Oa, người xách hắn là Vũ La.
Ba con thú cũng nằm trên vai Vũ La.
Mông Thiên sợ hết hồn, vội vàng kéo xà đá phù lên người mình trở lại, kéo một ít đất lên giả chết.
Vũ La xách Kiều Ngũ, không khỏi lên tiếng oán trách:
- Lão vẫn nóng nảy như ngày nào, như vậy không tốt...
Hắn phải cực khổ xách Kiều Ngũ là vì Hướng Cuồng Ngôn khinh thường, không muốn chạm vào người y.
Hướng Cuồng Ngôn tỏ vẻ khinh thường:
- Tục vật như vậy, dính vào chỉ tổ buồn nôn.
Vũ La liếc xéo:
- Nếu đây không phải là một trung niên mập mạp, mà là một vị mỹ phụ thành thục vóc người xinh đẹp, lão cũng cảm thấy như vậy hay sao?
Hướng Cuồng Ngôn đáp:
- Hừ, ngươi nói toàn những lời vạch ra sở thích của người khác...
Tiểu thú Động Động giơ trảo che mặt, dáng vẻ muốn hôn mê bất tĩnh.
Hai người vừa nói vừa đi, mắt thấy sắp sửa đi ngang qua bên cạnh Mông Thiên, Mông Thiên mừng rỡ trong lòng, nhưng không ngờ hai người bỗng nhiên ngừng lại. Vũ La nhìn Hướng Cuồng Ngôn một cái, vẻ mặt lão vô cùng cao ngạo: - Tục sự bậc này tự nhiên không cần ta động thủ.
- Vậy vì sao vừa rồi lão làm nổ hang ổ của người ta?
Hướng Cuồng Ngôn quát lên như sấm:
- Hôm nay ngươi nhất quyết không tha cho ta có phải không? Ngươi không ra tay, vậy lão tử động thủ, cần gì suy nghĩ, một đạo linh phù làm nổ một cái hố to, thứ gì trong đó cũng phải tan thành tro bụi...
Một đạo linh quang mông lung sáng lên, linh lực mênh mông từng đợt từng đợt quay cuồng, bắt đầu khởi động, một đạo linh phù màu vàng nhạt có chín mặt chậm rãi dâng lên. Vũ La sợ hết hồn, vội vàng né ra: - Giết một tên giặc cỏ như vậy, lão cũng dùng tới linh phù nhất phẩm...
Mông Thiên bị làm cho sợ đến nỗi giật nảy mình, nhảy vụt ra ngoài. Rầm một tiếng, tất cả bùn đất, đá vụn trên người y bay ra ngoài.
- Đừng động thủ! Ta tự đi với các ngươi là được.
Hướng Cuồng Ngôn nhìn Vũ La cười đắc ý:
- Có thấy biện pháp của lão tử chưa?
Vũ La không nhịn được lắc đầu, ném trung niên béo Kiều Ngũ cho Mông Thiên:
- Mang đi.
Trong vẻ mặt kinh ngạc sững sờ của tất cả mọi người ở Điềm Tỉnh Oa, hai quái nhân, ba con quái thủ thản nhiên ra khỏi thung lũng. Sau lưng hai người là Dạ Xà Mông Thiên, được xưng thợ săn giảo hoạt đệ nhất nhân trong vùng, mang theo bá chủ Điềm Tỉnh Oa Kiều Ngũ đã hôn mê. Bất cứ người nào trong hai người này, các cự dân Điềm Tinh Oa cũng không dám chọc tới. Nhưng hiện tại hai người này lại tỏ ra biết điều ngoan ngoãn đi theo sau hai người ba thú, thậm chí cũng không cần quay đầu lại nhìn lần nào, Mông Thiên cũng không dám nảy ra ý định chạy trốn.
Y xách Kiều Ngũ, mặc dù Kiều Ngũ vóc người hơi mập, nhưng chắc chắn không nặng đến nỗi khiến cho một tu sĩ rơi mồ hôi như mưa.
Bọn họ rất hiểu nỗi sợ trong lòng Mông Thiên. Người có thể tùy tiện lấy ra một đạo linh phù nhất phẩm, bất kể là ai bị người như vậy bắt được, cũng sẽ khẩn trương toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cho đến bọn họ khi đi ra thật xa Điềm Tinh Oa, các cư dân mới vỡ òa lên, ai nấy suy đoán lai lịch và động cơ của hai người lạ mặt.
Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn mang theo Mông Thiên đi vào nơi hoang dã. Vũ La có một câu đã muốn nói ra từ lâu, nhưng nói ra cảm thấy không hiền hậu, không nói ra lại cảm thấy không thoải mái.