Căn cứ theo ý trong đó, Vũ La có thể suy đoán được vài khả năng. Trừ phi đích thân mình tu luyện một phen, thăng cấp theo tâm pháp không ngừng tìm hiểu cảm ngộ, bằng không quả thật rất khó tìm được ý nghĩa của những chỗ trúc trắc này.
Tự mình tu luyện ư... Vũ La lắc đầu, ý nghĩ này có vẻ không thực tế. Thân mình đã có Cửu Long Thôn Nhật, không có cách nào tu luyện loại độc công này.
Nhưng nếu không hiểu rõ Độc Long Mạch, Vũ La thật sự có chút không yên lòng. Nếu người như Thượng Trảm Đạo giở trò gì trong lúc giải độc cho Cốc Mục Thanh, vậy phải làm sao?
Quá quan tâm ắt loạn, Vũ La cùng Cốc Mục Thanh tình duyên hai kiếp, người thường khó lòng hiểu được, chính vì như vậy, Vũ La mới mê loạn không hay.
Đột nhiên linh cơ Vũ La thoáng động: Độc công... Độc Long Mạch...
Vũ La thoáng động ý niệm, Bích Ngọc Đằng trong Thiên Phủ Chi Quốc triển khai dây leo, chậm rãi hợp thành đồ hình kỳ quái. Phàm là người tu chân có chút kiến thức có thể nhìn ra, đây là đồ hình kinh mạch trên cơ thể người ta.
Mặc dù có kinh mạch, nhưng không có cách nào mô phỏng huyệt đạo, không có Cửu Cung, không có Đan Điền, Vũ La cũng không biết như vậy có được hay không, về phần loại độc vật cũng không cần lo lắng, bản thân kịch độc của Bích Ngọc Đằng cũng đã hết sức mãnh liệt.
Khoan hãy lo lắng nhiều như vậy, Vũ La quyết định thí nghiệm một phen trước đã.
Hắn dùng thần lực bên trong Bích Ngọc Đằng thay cho linh lực, chậm rãi vận chuyển. Bích Ngọc Đằng cũng là bảo vật mà hắn sử dụng hết sức vừa tay hiện tại, nếu xảy ra hư hao Vũ La cũng rất đau lòng, cho nên hết sức cẩn thận, nếu phát hiện có gì không đúng, sẽ lập tức dừng lại.
Thần lực vận chuyển bên trong Bích Ngọc Đẳng không có chút gì trở ngại, dù sao thần lực cũng là của Bích Ngọc Đẳng.
Không có huyệt đạo, lực Bích Ngọc Đằng vận chuyển lại cực kỳ nhanh chóng, không cần phải dừng lại trong huyệt đạo. Cứ như vậy, tu sĩ thông thường phải mất ba canh giờ mới vận chuyển được một chu thiên, Bích Ngọc Đằng chỉ cần nửa canh giờ là kết thúc.
Vũ La điều khiển Bích Ngọc Đằng tu luyện chỉ mất bốn canh giờ, lúc trời vừa sáng, Bích Ngọc Đằng đã tu luyện hoàn thành Độc Long Mạch tầng thứ nhất.
Vũ La mở mắt ra, cũng không dám tin tưởng:
- Như vậy đã thành công rồi sao?
Sau khi tu luyện thành công tầng thứ nhất Độc Long Mạch, trong Bích Ngọc Đằng xuất hiện một đường màu lục nhạt mờ mờ, nhỏ như sợi chỉ. Theo Bích Ngọc Đằng tu luyện Độc Long Mạch tăng tiến, hẳn là đường màu lục nhạt kia sẽ khắc sâu hơn.
Vũ La mượn Bích Ngọc Đằng tu luyện Độc Long Mạch, dần dần hiểu rõ hơn một ít thủ đoạn vận dụng Độc Long Mạch. Những thủ đoạn này nếu không tu luyện, chỉ nhìn khẩu quyết chắc chắn không thể nào đoán ra.
Vũ La thu công pháp và cối xay ngọc thạch khổng lồ lại, gõ cửa gọi Hướng Cuồng Ngôn ra. Gương mặt vô cùng mất hứng của Hướng Cuồng Ngôn ló ra, lúc lão nghiên cứu linh phù, ghét nhất là bị quấy rầy. Cửa chỉ mở ra một khe nhỏ, Hướng Cuồng Ngôn ném linh phù không gian nhốt nhà Thượng Trảm Đạo ra cho Vũ La, sau đó không chậm trễ một giây nào, lập tức đóng sầm cửa lại, không nói nửa lời.
Vũ La đã quen với tính tình khó chịu của Hướng Cuồng Ngôn, cho nên cũng không so đo với lão. Hắn thả Thượng Trảm Đạo ra, đưa y tới giải độc cho Cốc Mục Thanh.
Sau lần giải độc hôm nay, khí sắc Cốc Mục Thanh trở nên tốt hơn nhiều, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Vũ La an ủi Lâm thị vài câu, sau đó trở lại chỗ ở của mình, bắt đầu tiếp tục tu luyện Độc Long Mạch.
Lần này, lại mất bốn canh giờ, Bích Ngọc Đằng lại tu luyện thành công tầng hai Độc Long Mạch, tốc độ này nhanh tới mức khiến cho Vũ La vô cùng kinh hãi.
Bất quá lần này Vũ La phát hiện, mặc dù Bích Ngọc Đằng tu luyện Độc Long Mạch rất nhanh, nhưng dù sao nó cũng là thực vật, sau khi tu luyện sẽ có tối thiểu một nửa tác dụng không thể thực hiện được. Bất quá cũng vì đặc tính này, sau khi Bích Ngọc Đằng tu luyện Độc Long Mạch xong, cũng sẽ sinh ra một ít kỹ nâng mới.
Những kỹ năng này, Vũ La còn đang nghiên cứu.
Hắn cũng đoán ra đại khái vì sao Bích Ngọc Đằng lại tu luyện nhanh chóng như vậy.
Thứ nhất, tu luyện độc công hết sức đau đớn, vì vậy khi Nhân tộc tu luyện độc công, phải dùng nghị lực rất lớn để chịu đựng đau đớn này. Nhưng nhờ Bích Ngọc Đằng không có cảm giác, cho nên tu luyện hết sức dễ dàng. Thứ hai, tu sĩ thông thường còn phải phối hợp đạo tâm, cho dù hỏa hầu công pháp đạt tới, nhưng không có đạo tâm vậy cũng không được, Bích Ngọc Đằng không xuất hiện vấn đề đạo tâm. Thứ ba, tu luyện Độc Long Mạch cần rất nhiều độc vật, Bích Ngọc Đẳng hoàn toàn không cần. Cuối cùng cũng là quan trọng nhất, Độc Long Mạch tu luyện tới đỉnh phong tầng chín có thể hóa thành một con thượng cổ Độc Long, hiện tại uy lực của Bích Ngọc Đằng tự nhiên không bằng Độc Long, nhưng chỉ kém một chút.
Vũ La đoán rằng uy lực của Bích Ngọc Đằng hiện tại tương đương với Độc Long Mạch tầng bảy. Nói cách khác, trước khi tu luyện tới tầng bảy, Bích Ngọc Đằng sẽ không gặp phải áp lực nào, nhất định sẽ thăng tiến nhanh như bão táp.
Tình huống xảy ra vài ngày sau đỏ cũng đã nghiệm chứng suy đoán của Vũ La. Tốc độ tu luyện của Bích Ngọc Đẳng vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã đến tầng bảy. Nhưng sau tầng bảy, tốc độ dần dần trì hoãn chậm lại.
Bất quá tới tầng bảy rồi, Bích Ngọc Đằng có cảm giác muốn sao được vậy. Có thể lớn có thể nhỏ, một sợi dây leo có thể hóa lớn như đại thụ ngàn năm, cũng có thể hóa nhỏ như sợi tơ, khống chế tùy tâm, hết sức tự nhiên.
Hôm nay trong phòng Cốc Mục Thanh có rất nhiều người đứng, có Vũ La, Lâm thị, Cốc Thương vừa mới vội vàng chạy về hôm qua, còn có những lão bộc trung thành với Cốc gia.
Thượng Trảm Đạo giải chút độc tố cuối cùng cho Cốc Mục Thanh, sau đó uể oải đứng lên, thẫn thờ nói với Vũ La:
- Ong rồi, ngươi có thể thả cả nhà chúng ta được chưa?
Vũ La không nói gì, tiến tới nhẹ nhàng đặt tay lên mạch môn Cốc Mục Thanh. Cốc Mục Thanh còn rất yếu, có thể vì bệnh tình, có thể vì tình cảm, nàng nằm trên giường nhìn Vũ La, ánh mắt không còn vẻ linh hoạt sắc bén như ngày thường, chỉ có vẻ yếu đuối của nữ nhân si tình.
Cốc Thương đứng bên cạnh đang định lên tiếng nói gì đó, bị lão bà đạp vào chân một cái. Y ngẫm nghĩ một chút, tạm thời nhẫn nhịn.
Vũ La thu tay về, mỉm cười nhìn Cốc Mục Thanh ra ý bảo nàng yên tâm, sau đó quay lại hỏi Thượng Trảm Đạo:
- Lúc chúng ta tới Lão Lang cốc, hẳn các ngươi đã chuẩn bị từ trước, làm sao các ngươi biết được chúng ta sẽ tới Lão Lang cốc?
Cốc Thương cau mày, có vẻ không vui.
Thẩm vấn chuyện này trước mặt nhiều người Cốc gia như vậy, chẳng lẽ Vũ La nghi ngờ người Cốc gia tiết lộ hành tung của hắn sao?
Dường như Thượng Trảm Đạo đã nhận mệnh, hai mắt vô thần, thẫn thờ nói:
- Trịnh Tinh Hồn!
Sắc mặt Cốc Thương đại biến, kinh hô thất thanh:
- Ngươi nói cái gì?
Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn cấu kết với Ma tu Nam Hoang, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn là vết nhơ không nhỏ cho Cửu Đại Thiên Môn. Cốc Thương chợt vung tay hạ lệnh: - Tên khốn này đang nói nhăng nói càn, các ngươi ra ngoài hết, không có mệnh lệnh của ta, không cho bất cứ ai vào.
Đám lão bộc khom người lui ra, cho dù bảo ở lại nghe, bọn họ cũng không dám.
Trong này không còn người ngoài, Vũ La lại không nhắc tới đề tài này nữa, ánh mắt hắn trở nên bén nhọn như mũi dao, đâm thẳng vào linh hồn Thượng Trảm Đạo:
- Ta biết rõ thả ngươi đi có thể gây họa cho tương lai, nhưng ngươi cứu Mục Thanh, vốn ta vẫn định tha cho ngươi một mạng.
Cốc Thương cùng Lâm thị sửng sốt, Thượng Trảm Đạo ngơ ngác hỏi:
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Vũ La cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cho rằng những thủ đoạn nho nhỏ của mình có thể qua mắt được ta sao?
Hắn giơ tay ra cầm lấy cổ tay Cốc Mục Thanh, trước mặt phụ mẫu, Cốc Mục Thanh bị hắn nắm tay, xấu hổ đỏ bừng mặt mũi.
Vũ La hóa một sợi Bích Ngọc Đẳng trở thành nhỏ như sợi tơ, đâm vào trong kinh mạch Cốc Mục Thanh. Chỉ trong thoáng chốc, Bích Ngọc Đằng đã bức một đạo ô quang to bằng mũi kim chui ra khỏi mi tâm Cốc Mục Thanh.