Tiến Vào Lòng Anh

Chương 15

Đàn ông khi có phụ nữ ở bên cạnh thì sẽ trở nên háo thắng, nên Ninh Mật hiểu tâm trạng của Lý Đông Phóng lúc này, nhưng ở đây cứ như bị ám, càng ngóng cá mắc câu thì càng không thấy có động tĩnh gì.

Ninh Mật chống cằm, ngồi xổm tê chân, thế nên cô đứng dậy đi đến cạnh anh rồi hỏi nhỏ, “Có phải chỗ này của chú không tốt hay không? Chú có muốn đổi chỗ không?”

Lý Đông Phóng trả lời, “Cháu gấp làm gì, thêm một lần nữa này.”

Cô thấy trong tình huống thế này thì có thêm mười lần nữa cũng không được, lời muốn nói cứ quanh quẩn nơi dầu lưỡi rồi lại nuốt ngược trở xuống. Cô đâu có ngốc, đương nhiên sẽ không nói ra rồi.

Nhưng Tiền Minh Nghiêm và Lâm Hựu đã câu được cá, không biết là do bọn họ may mắn hay do có kỹ thuật tốt nữa. Ninh Mật rất thích cá, nhịn không được bèn chạy sang đó xem thử.

Một người thì nói, “Tối nay hấp hay kho đây?”

Một người khác lại nói, “Hấp thì nhạt quá, kho thì ngon hơn, mà dù sao cũng có hai con mà, cùng lắm thì một con hấp một con kho.”

Ninh Mật quay đầu nhìn Lý Đông Phóng rồi lại quay lại nhìn hai người, xấu hổ kinh khủng.

Cô vốn định gọi Lý Đông Phóng đi vệ sinh cùng mình, cô nhịn hết nổi rồi, nhưng vẫn biết điều ráng nhịn. Trong lòng lại âm thầm cầu nguyện, cho chú ấy câu được một con cá đi, có một con thì còn hơn không có con nào.

Không biết là do tâm lý có phúc cùng hưởng hay là do cô không muốn anh bị mất mặt.

Ninh Mật rón rén đi tới, cô sợ gây ra tiếng động làm cá chạy mất, thế thì anh lại càng khó câu được cá hơn.

Hồ nước này chảy theo hướng nam bắc, bọn họ chọn câu ở bờ phía đông, buổi chiều mặt trời lại ở phía tây, Ninh Mật bị nắng chiều hắt vào không mở mắt ra nổi, nhưng cũng không dám lấy dù ra che.

Chiếc phao bỗng chốc giật giật, Ninh Mật nín thở, quay đầu nhìn Lý Đông Phóng.

Anh lại hỏi cô, “Kéo hay không?”

“Hả?” Ninh Mật phản ứng lại ngay, “Cháu không hiểu.”

“Lần này nghe cháu đấy.”

Chưa kịp dứt câu thì chiếc phao đã chìm xuống nước.

Cô thở phào nhẹ nhõm, có cá mắc câu rồi, hơn nữa có vẻ là cá to.

Cô nhanh chóng nói với anh, “Lý Đông Phóng, nhanh, nhanh lên –“

Anh chậm rãi đứng dậy, nhắm chuẩn thời gian giật cầu câu, Ninh Mật nhìn theo hướng cần câu của anh, chưa kịp nhìn thấy gì thì đã nghe thấy anh chửi thề.

Lâm Hựu cười, “Giỏi dữ, câu được một đôi luôn.”

Cô nghe thế thì nheo mắt lại nhìn, đúng là một đôi, hai con cá nhỏ như hai hạt vừng.

Chần chừ trong chốc lát, cô vội chạy đi sang đó giúp đỡ, quả thật cá rất nhỏ, còn chưa đụng vào mà nó đã thoát khỏi cần câu, rơi xuống bụi cỏ ở dưới chân.

Cô chổng mông quỳ xuống tìm cả buổi trời nhưng vẫn không tìm thấy, từ đó có thể tưởng tượng ra hai con cá đó nhỏ cỡ nào.

Lý Đông Phóng liếc nhìn sang cô, “Không tìm được à?”

Ninh Mật không nhịn được bật cười thành tiếng, “Nhỏ quá, không biết nó rơi đi đâu mất tiêu rồi.”

“…” Anh bảo, “Tìm không thấy thì thôi, đừng tìm nữa.”

“Dạ.”

Vũ Thiến đi ra xe mang trái cây vào, lấy bình đựng nước rửa sạch sẽ rồi đưa cho Ninh Mật và Lý Đông Phóng.

Lý Đông Phóng không nhận, chỉ nói, “Tay tôi đang dơ, mọi người ăn trước đi.”

Vu Thiến nhét quýt và chuối vào tay Ninh Mật, “Tay em sạch đúng không? Em đút anh ấy ăn đi.”

Ninh Mật dừng tay, sững sờ nhận lấy, trong lòng lại nghĩ Vu Thiến đúng là cẩn thận, đi chơi còn biết chuẩn bị trái cây để ăn. Cô bị Lý Đông Phóng hối quá nên không nghĩ đến chuyện này, Lâm Hựu đúng là có phúc.

Đương nhiên, cô sẽ không đút cho Lý Đông Phóng ăn. Nguyên nhân vì sao thì hai người đều biết rõ trong lòng. Nếu là cháu gái thật thì đút cho anh ăn là điều dễ hiểu, trước mắt thì cô cứ lo cho mình trước đã.

Cô ngồi xổm, chưa được một lát thì chân lại tê, cô mang giày thể thao nhưng đế hơi cao, hơn nữa bờ sông lại hơi dốc. Đổi chân trái rồi đổi chân phải, làm thế nào cũng không thấy thoải mái.

Lý Đông Phóng để ý thấy, im lặng đưa ghế xếp của mình cho cô.

Ninh Mật được cưng mà lo sợ, nhưng mím môi không nhận lấy.

Ghế xếp này được tặng khi mua nguyên bộ dụng cụ câu cá, trong nhà không có mấy đồ hiếm có thế này, thế nên sáu người mà chỉ có ba cái ghế.

“Chú không ngồi hả?”

“Tôi ngồi xổm một lát, cháu ngồi đi.”

Ninh Mật thấy ấm áp hẳn, không khách sáo với anh nữa, vừa ngồi lên ghế thì đôi chân dễ chịu hẳn, cô thoải mái thở dài một hơi.

Cô nghiêng đầu nhìn bốn người kia, Vu Thiến và Trương Quyên đang ăn trái cây, thỉnh thoảng lại đút cho bạn trai mình một miếng, quay lại nhìn Lý Đông Phóng, anh ngồi xổm câu cá một mình, đã vậy cá còn không chịu cắn câu.

Đúng là có hơi thê thảm.

Lòng thông cảm bỗng dâng lên, cô nhanh chóng lột vỏ quả quýt trên tay, cẩn thận đưa tới bên miệng anh.

Lý Đông Phóng quay đầu nhìn cô, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc

Cô lại đưa tay lên, giọng điệu đầy tự nhiên, “Chú ăn đi.”

Anh há miệng cắn một miếng, ánh mắt lưu luyến trên mặt cô vài giây, sau đó lại quay đầu tiếp tục câu cá.

“Ngon không chú?”

“Ừ.” Lý Đông Phóng đáp lại không chút cảm xúc.

Ăn hết trái cây trên tay, anh hắng giọng, hất cằm về phía chỗ đậu xe, “Nước.”

Ninh Mật trừng mắt nhìn anh, anh được hầu hạ đến nghiện rồi.

Cô đứng dậy đi đến xe lấy nước, tiện tay cầm cho mấy người Lâm Hựu mấy chai nước.

Lý Đông Phóng lại có cá mắc câu, cuối cùng cũng bắt được một con cá lớn, ước chừng khoảng một ký.

Anh nhíu mày nhìn Ninh Mật, “Sao, con này đủ để cháu nấu canh chưa?”

Lúc này, mặt mày cô vô cùng rạng rỡ, gật đầu thật mạnh khen anh, “Giỏi quá, giỏi quá, chú đúng là ông hoàng câu cá Đông Á danh xứng với thực.”

Lâm Hựu nghe thấy thế thì bật cười ha hả, trêu Ninh Mật, “Đồ nịnh hót.”

Ninh Mật cười ngại ngùng, “Cá lớn thật mà, chú cũng câu được một con như vậy đi, đến lúc đó ông hoàng câu cá Đông Á sẽ là chú.”

Lâm Hựu đáp, “Tôi đâu thể cướp đoạt danh tiếng của chú cháu.”

“Chú cũng là chú của cháu mà, có gì mà cướp hay không cướp chứ, đều là người trong nhà cả.”

Lâm Hựu “ôi” một tiếng, nhìn Lý Đông Phóng cười.

Lý Đông Phóng lúc này mới làm nóng người, sau khi câu được một con cá to thì anh đã bình tĩnh lại, không còn áp lực nữa.

Mặt trời dần dần lặn về phía tây, trên bầu trời chỉ còn sót lại vài tia nắng cuối cùng.

Ninh Mật có hơi chán, gió sông cũng không ẩm ướt như trong tưởng tượng, phơi nắng hứng gió một hồi mặt cô cũng trở nên khô rát.

Cô nhìn chằm chằm Lý Đông Phóng một hồi, ấp úng, “Chừng nào về nhà vậy ạ?”

Lý Đông Phóng nhìn cô, “Thấy chán rồi hả?”

“Có chút chút.”

Anh đứng dậy, đưa cần câu cho cô, “Nào, để tôi dạy cháu câu cá.”

Cô bắt đầu có hứng thú “Dạ” một tiếng, phủi sạch đất trên tay.

Lý Đông Phóng đưa cần câu cho cô, đứng sau lưng cô chỉ bảo, “Cầm cần câu theo hướng dọc, tay trái nắm lấy phao…”

Lưng và ngực hai người dán sát vào nhau, giọng Lý Đông Phóng trầm trầm, hơi thở của anh đều phả lên đỉnh đầu cô.

Ninh Mật bỗng nhiên cảm thấy tai mình như nóng lên, cô quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy cái cằm sạch sẽ của anh hơi hơi lộ ra màu xanh đậm của gốc râu.

Tay anh nắm lấy tay cô, chăm chú giảng giải, “… Cháu canh ngay góc này rồi bắt đầu thả phao ra, sau đó vung cần câu ra phía ngoài, đúng, chính là thế này, cố gắng quăng thật xa, quăng vào vùng nước sâu…”

Tim cô khẽ nảy lên, ánh mắt hốt hoảng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, trên tay, và cả phía sau lưng nữa.

Lý Đông Phóng lấy lại cần câu rồi đưa sang cho cô, “Nào, thử lại lần nữa.”

Ninh Mật lấy lại tinh thần, gật đầu đáp, “Vâng.”

Lần này thành thạo hơn lần trước, cô quăng cần câu lần cuối, gác cần câu lên giá đỡ chờ cá đến cắn câu.

Lâm Hựu không khỏi ngẩn người khi vô tình thấy được cảnh này, Vu Thiến thấy anh ta đơ ra thì huơ tay trước mặt anh ta, cười trêu chọc, “Anh nhìn gì đấy?”

Anh ta hất cằm, “Em xem chú cháu nhà người ta tình cảm biết bao nhiêu.”

Vu Thiến nhìn theo hướng anh chỉ, “Tình cảm tốt thì có gì lạ đâu, không tốt mới lạ chứ. Anh bảo cô cháu gái này là cục vàng của nhà họ Lý mà? Chú yêu thương cháu cũng là điều bình thường. Nghe nói tính tình của Lý tổng bình thường không tốt lắm, mà đối xử với con cháu trong nhà cũng tốt đấy chứ.”

Lâm Hựu nói, “Đúng vậy, tuổi con bé không lớn lắm, lại rất duyên dáng. Con bé quay về mọi người đều rất mừng. Ba của Lý Đông Phóng mong ngóng bao năm trời mới đón được con bé quay về.”

Vu Thiến hờ hững đáp, “Nếu không phải anh giới thiệu, lúc nãy trên đường đi em còn tưởng đấy là cô bạn gái nhỏ của Lý Đông Phóng ấy chứ.”

Lâm Hựu nhìn cô ấy, “Xưa giờ Lý Đông Phóng không thích mấy cô gái trẻ, anh chưa từng thấy anh ấy quen học sinh bao giờ. Em chỉ biết đoán mò thôi.”

“Đàn ông đâu có ai không thích gái trẻ.” Vu Thiến cất giọng đầy mùi chua, “Thế trước đây anh thì sao?”

Trán Lâm Hựu bắt đầu toát mồ hôi, cười nói, “Còn dưa hấu không? Cắt cho anh một miếng, sao tự nhiên thấy khát quá.”

“Anh ăn hai miếng rồi, coi chừng tiêu chảy đó.”

Anh ta chuyển chủ đề thành công, thở phào nhẹ nhõm, thế là nói lại, “Thế thì không ăn nữa, tập trung câu cả.”

Mấy người công nhân vệ sinh ở đây nói không sai, đợt rồi xả hồ nên cá lớn chạy mất, chỉ còn lại mấy con cá con, vừa thả câu liền chìm nghỉm, cá cắn câu cũng không ít, nhưng lại không câu được.

Vu Thiến nhìn Lý Đông Phóng dạy Ninh Mật nên cũng ngứa tay, “Em cũng muốn câu cá.”

Lâm Hựu gật đầu, “Được, vậy em gắn mồi câu đi.” Anh ta nói xong thì đưa cần câu sang.

Vu Thiến vừa đưa tay đã bóp chặt, Lâm Hựu vừa hô “Cẩn thận”, một giây sau, lưỡi câu đã cứa vào tay Vu Thiến.

Lâm Hựu hết hồn, “Sai rồi, sao em lại cầm lưỡi câu như thế…”

Ninh Mật chạy đến, quan tâm hỏi một câu, “Chị có sao không?”

Vu Thiến không trả lời, trừng mắt nhìn Lâm Hựu vài giây, nhíu mày nói, “Mạch não của anh đúng là thần kỳ, tay em đã chảy máu mà anh không thèm hỏi em có đau hay không mà lại hỏi sao em lại cầm lưỡi câu như thế?”

Lâm Hựu sững sờ.

Ninh Mật cũng sững sờ theo, cô nghĩ nghĩ lại cảm thấy rất có lý, ai bảo Lâm Hựu thường xuyên làm khó cô, thế là cô phục thù lại, “Đúng vậy, tay chị ấy đã chảy máu rồi, chú không quan tâm không đúng chỗ rồi. Chuyện này mà đổi là cháu cháu cũng không nhịn được.”

Cô còn nói nhiều hơn cả Vu Thiến, Lâm Hựu liên tục nói xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment