Tiến Vào Lòng Anh

Chương 37

Vương Tư Như tỏ tình với Doãn Tế Tế thất bại, cô ấy liền chạy đến chỗ Ninh Mật tìm an ủi. Đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà Ninh Mật nên vô cùng kinh ngạc khi đến nơi này.

Ninh Mật nói, “Có lớn thế nào cũng không phải của mình, có gì đâu mà giật mình.”

“Chờ đến ngày cậu dọn ra ngoài ở thì chắc cũng sẽ có phần đấy nhỉ?”

Ninh Mật nở nụ cười, thân phận là giả thì chẳng lẽ bất động sản là thật ư?

Mấy lời này chắc chắn không thể nào nói ra, cô chỉ gật đầu nói theo, “Nói thế cũng có lý.”

Vương Tư Như nhìn xung quanh căn nhà, “Sao không thấy chú của cậu vậy?”

“Chú ấy bận việc công ty, lâu rồi mình không gặp chú ấy.”

Thấy không có ai, hốc mắt Vương Tư Như sũng nước, hỏi Ninh Mật, “Cái ly handmade chúng ta làm chung cậu đã tặng cho người ấy chưa? Anh ấy có thích không?”

Ninh Mật nhìn cô ấy, “Mình không có người để tặng, nên vẫn còn giữ lại trưng trong phòng làm kỷ niệm đấy, xấu thế thì tặng cho ai chứ.”

Vương Tư Như nói, “Vốn dĩ mình chẳng buồn như thế đâu, nhưng hôm nay bất cẩn làm vỡ cái ly mình tự làm nên trong lòng…”

Ninh Mật an ủi cô ấy, “Vỡ rồi thì tốt, chứng minh cậu nên bắt đầu lại từ đầu.”

Vương Tư Như cũng nghĩ như thế, nhưng cô ấy lại không có can đảm chấp nhận sự thật. Đến trưa, cô ấy ở lại nhà Ninh Mật ăn cơm. Thấy cô nhỏ không có khẩu vị, Tôn Tú Ngọc còn tưởng mình làm đồ ăn không hợp khẩu vị của cô ấy.

Chớp mắt, một tuần đã trôi qua, cứ cách ba ngày Ninh Mật sẽ đi thăm Lý Đông Phóng một lần. Anh đã khỏe hơn nhiều, có thể tự mình xuống giường đi lại, tuy nhiên bác sĩ đề nghị anh tiếp tục tĩnh dưỡng. Song, không cần nghĩ cũng biết anh không phải là người nghe lời bác sĩ, mấy bữa nay anh liên tục mở họp qua video, một lần họp như thế là kéo dài cả nửa ngày.

Tiết dạy của Trần Nhàn Châu rất nhanh đã kết thúc, ban đầu chỉ có sáu tuần, một tuần bốn buổi, dựa theo mô hình lớp học tập trung. Hôm kết thúc môn học, Lưu Quốc Yến đón cô đến thăm Lý Đông Phóng, Ninh Mật nghĩ đến chuyện Lý Đông Phóng đã từng nói. Anh sẽ mời giáo viên ăn cơm để giải thích rõ mọi chuyện, thế nên dù cô cúp thêm một buổi nữa cũng không có vấn đề gì.

Không ngờ sau khi cúp buổi học cuối cùng trước khi kết thúc môn, đến thứ hai khi mọi người lần lượt nhận được đề bài luận văn cuối khóa, cô vào trang web mà mình thường nộp bài tập để kiểm tra nhưng mãi mà không thấy đề bài của mình ở đâu.

Cứ ngỡ hệ thống mạng của trường có trục trặc nên cô tìm lớp trưởng Lưu Vân hỏi thử. Đến trưa cậu ta gọi lại cho cô, ngại ngùng thông báo, “Thầy Trần bảo tôi chuyển lời cho cậu rằng, nếu cậu không muốn học lại thì tự cậu đến văn phòng của thầy ấy giải thích nguyên nhân cúp học. Sau khi nghe xong lý do thì thầy sẽ suy nghĩ lại xem có nên giao đề bài luận văn cho cậu hay không.”

Ninh Mật ngớ người, “Văn phòng của thầy ấy ở đâu thế?”

“Tòa nhà số bốn, phòng 502.”

Ninh Mật chần chừ hồi lâu, sống được ngày nào hay ngày đó, cô không có lý do gì để không đi. Trần Nhàn Châu là tiến sĩ trẻ, không giống với mấy thầy giáo già “linh động” trong trường, nói không chừng thầy ấy sẽ đến phòng giáo dục mà cấm thi cô thật, dứt khoát để cô học lại môn này.

Đi vòng qua bồn hoa, vừa đến đại sảnh tòa nhà số bốn, bỗng dưng cô cảm thấy mặt đất dưới chân rung lên, cả tòa nhà rung động, chưa kịp suy nghĩ đã có tiếng người hét lên.

“Động đất, động đất.”

Ninh Mật vô thức chạy theo mọi người ra ngoài bãi đất trống, ở khu này nhiều núi, không biết là do lở núi hay là do nguyên nhân nào khác.

Chấn động đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đầy mấy giây mọi thứ đã quay lại trạng thái bình thường.

Mọi người trong tòa nhà đều chạy ra hết, ai ai cũng bàn tán sôi nổi, cô nghe được mấy câu mà đã hết hồn hết vía.

“Có người bị thương rồi, đầu chảy máu không ngừng.”

“Nhanh nhanh cầm máu đi, tôi gọi báo cảnh sát.”

“Vừa nãy có chuyện gì thế? Động đất à?”

Lớp kính ở đại sảnh của tòa nhà số bốn đã lâu rồi không sửa, trải qua cơn chấn động vừa rồi đã rơi xuống. Lúc mọi người chạy ra bên ngoài, bảo vệ bận sơ tán người không may lại đứng bên dưới, nên bị đập vào, đầu bị miếng kính cứa vào.

Ninh Mật thấy máu chảy không ngừng, nghĩ đến lại thấy sợ, giống như mình vừa sượt ngang qua thần chết. Cô vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho bọn họ lau máu cho anh bảo vệ.

Ngay lúc này, cô nhìn thấy thầy Trần ở trong đám đông, ánh mắt anh ta cũng toát lên vẻ sợ hãi, có lẽ cũng bị hết hồn. Ninh Mật không có tâm tình chạy đến hỏi anh ta chuyện luận văn kết thúc môn, chỉ biết đứng đực ra đó.

Anh ta cũng nhìn thấy Ninh Mật, chủ động bước tới.

Ninh Mật lên tiếng chào, “Chào thầy Trần.”

Trần Nhàn Châu gật đầu, đang gặp chuyện nên anh ta không nói nhiều.

Xe cứu thương nhanh chóng chạy đến, anh bảo vệ được bốn người khiêng lên cán đưa đi.

Áo khoác Ninh Mật đã dính đầy máu, trông có hơi rợn người.

Đừng xem thường người ta là sinh viên đại học, nhưng gặp chuyện lại rất tỉnh táo, Trần Nhàn Châu quan sát cô.

“Đến vì chuyện luận văn hả?”

“Vâng.” Ninh Mật nhìn anh ta.

Không ngờ anh ta lại nói, “Mai tôi sẽ gửi đề bài cho em, em cứ nộp trên mạng là được rồi.”

Ninh Mật ngây ra một lúc, thấy Trần Nhàn Châu định đi liền nói, “Vậy… điểm trong lớp thì sao ạ?”

Anh ta quay đầu lại, không hài lòng với lòng tham của Ninh Mật, nghiêm giọng nói, “Điểm trong lớp tổng 50, cúp một tiết trừ mười điểm.”

Cúp một buổi trừ mười điểm, cúp ba tiết bị trừ ba mươi điểm, vậy thì cô chỉ còn hai mươi điểm thôi, có nghĩa là cô phải thi tám mươi điểm trở lên mới đạt chuẩn.

Tám mươi điểm đối với học sinh cấp ba là chuyện không quá đáng, nhưng đối với sinh viên đại học mà nói thì phân hóa lưỡng cực vô cùng nghiêm trọng, trình độ tàn tàn thì bình thường chỉ nhận được sáu mươi điểm, còn kiểu sinh viên muốn giành học bổng thì lại lấy được điểm số này lại dễ như trở bàn tay.

Còn đối với Ninh Mật thì nó lại là một trở ngại.

Nhưng bây giờ Ninh Mật không hề lo lắng, cô nhìn theo bóng lưng của thầy ấy mà vẫn chưa kịp hoàn hồn. Vừa rồi khi có động đất, lúc chạy ra ngoài cô đứng gần anh bảo vệ nhất, nói cách khác nếu như mảnh kính đó mà không đập vào anh ta thì người hứng chịu chính là cô.

Nghĩ đến đây cô lại không kiềm được nhìn xuống vết máu trên mặt đất, vẻ mặt đầy hốt hoảng.

Chưa ra khỏi cổng trường thì tin tức đã được truyền ra, nhóm chat của lớp liên tục có người chia sẻ thông tin mới nhất. Lưu Vân đăng một đoạn video, bảo rằng tỉnh nào đó đang có địa chấn mạnh, chỗ bọn họ chỉ bị ảnh hưởng mà thôi, an ủi mọi người không cần lo lắng.

Ninh Mật thấy rõ tên địa phương bị động đất, trong lòng cảm thấy bất an, cô còn sốt sắng hơn cả vừa nãy, vội vàng nhắn tin hỏi Lưu Vân trong nhóm, [Video lấy đâu ra thế, có tin được không?]

Lưu Vân, [Trên vòng bạn bè, tôi có bạn học ở bên đó.]

Mấy bạn học khác cũng bắt đầu thảo luận.

[Mình cũng nghe nói thế, nghe đâu còn có lũ bùn nữa, đường núi đều bị sạc lỡ nghiêm trọng.]

[Đúng là ghê thật, lúc đó mình đang đọc sách trong lớp, cái bàn tự dưng rung lên mình còn tưởng mình nhìn nhầm đấy.]

Ninh Mật không có tâm trạng đọc kỹ từng tin nhắn, cô cầm điện thoại chạy vụt ra ngoài. Lúc ra đến cửa, nhìn con đường xe cộ tấp nập thì sững người một lát, bấy giờ cô mới nhớ ra mình phải gọi điện thoại.

Giọng nói đều đều lặp đi lặp lại, “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng…”

Chuyện này thật sự đã phá vỡ lý trí của cô.

Trên mạng nhanh chóng xác nhận thông tin Lưu Vân nói, phút chốc nhảy lên vị trí đầu tiên, trở thành tin tức đầu đề.

Cô đứng trên bậc thang đá ở cổng trường một lát để bình tĩnh lại, sau đó chủ động gọi cho Chu Tuấn. Bây giờ lòng cô đang nóng như lửa đốt nên chẳng biết sợ hãi là gì, chỉ biết Chu Tuấn có sắp xếp người ở trấn Cửu Thủy, nếu như có chuyện gì thì nhất định bọn người kia sẽ thông báo cho anh ta trước tiên.

Không biết Chu Tuấn đang làm gì, cô gọi mãi mà không thấy anh ta bắt máy.

Ninh Mật không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, cô đành gọi Lý Đông Phóng tìm cách.

Vừa nghe máy, hốc mắt cô đã đỏ lên, nói năng lộn xộn, “Trên mạng đang đồn trấn Cửu Thủy có động đất, em thấy bạn học đang thảo luận trên nhóm chat. Lúc nãy anh có cảm giác có động đất không? Em muốn về đó xem thử, em có dự cảm chẳng lành, có lẽ là thật rồi…”

Lý Đông Phóng nghe mấy câu không đầu không đuôi của cô mà không hiểu gì, vài giây sau mới hỏi lại, “Có phải em gái của em đang ở trấn Cửu Thủy không?”

“Đúng vậy!”

Anh đã hiểu ra, “Em đã gọi cho cô ấy chưa?”

“Em gọi rồi, nhưng ngoài vùng phủ sóng…” Ninh Mật sốt ruột, “Anh có thể bảo Lưu Quốc Yến đưa em về nhà không, bây giờ em không còn sức quan tâm đến chuyện gì hết.”

“Em chờ một chút.” Lý Đông Phóng nói với cô như thế.

Ninh Mật nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói chuyện không mấy rõ ràng, xem ra bên cạnh Lý Đông Phóng có người.

Cô không có tâm trạng nghe bọn họ nói gì, alo mấy tiếng.

“Em đến chỗ anh đi, để anh bảo Lưu Quốc Yến đón em.”

“Không cần đâu, em đón xe đến.” Ninh Mật không muốn lãng phí thời gian, vừa cúp điện thoại liền vẫy tay bắt taxi.

Trên đường đi cô nhìn thấy những tin tức mới nhất được đưa lên, có người chia sẻ một loạt ảnh chụp ở một thôn gần trấn Cửu Thủy, đập chứa nước ở đầu thôn xuất hiện lũ bùn, mấy căn nhà của người dân gần đó cũng bị nước lũ nhấn chìm. Ở bên đó mấy ngày nay mưa tầm tã, tựa như là điềm báo trước của động đất.

Có người bình luận bên dưới bảo quê mình ở bên đấy, mới về quê mấy ngày trước, khi bắt gặp đám chuột trên núi dời tổ đã cảm thấy có gì đó kì lạ, bây giờ người đó vẫn chưa liên lạc với gia đình được, đang định xin nghỉ phép về quê thăm nhà, phía sau còn kèm theo âm thanh cầu nguyện.

Ninh Mật vào biệt thự Trung Ảnh, nhìn thấy Lý Đông Phóng thì thở phào nhẹ nhõm, anh lên tiếng trước cô, “Em đừng sốt ruột, anh đã bảo Lâm Hựu liên lạc với cảnh sát ở bên kia rồi, sẽ có tin nhanh thôi.”

Cô gật đầu, tự an ủi bản thân, “Bên kia đa số là nhà dân, dù không chịu được động đất thì sơ tán cũng dễ hơn.”

Nhưng nếu xảy ra lũ bùn, thì tình hình sẽ không còn lạc quan nữa.

Lòng cô rối bời, nhìn Lý Đông Phóng nói, “Mấy năm trước, ba của thư ký Vương của Chu Tuấn cũng đã mất trong một vụ mưa đá. Lúc ấy có người tự xưng là cảnh sát gọi điện để xác nhận thân phận với anh ta, bọn em còn tưởng là lừa đảo. Khi đó, thư ký Vương hỏi em nếu là em thì em có tin không, em bảo làm gì có chuyện “máu chó” như thế, nhưng mà tin lừa đảo này cũng rất biết bắt kịp tình hình, chiều vừa có mưa đá thì đến tối liền bảo xảy ra chuyện.”

Lý Đông Phóng hé môi nhìn cô, khi chưa xác định được thì anh có nói gì cũng không được hay.

Cô nói đến đây thì hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục nói, “Nhưng qua mấy tiếng rồi mà đối phương vẫn không nhắc đến chuyện đòi tiền, em đã thấy có điều gì đó không ổn… Ba anh ta đúng là đã qua đời, không phải lừa đảo…”

Lý Đông Phóng châm điếu thuốc, “Điều đáng an ủi hiện giờ là em vẫn chưa nhận được tin từ cảnh sát.”

“Nhưng em nghe nói trấn Cửu Thủy ngập chìm trong biển nước, thương vong rất nhiều…” Cô đi đến bậu cửa sổ nhìn cơn mưa phùn bên ngoài, đám lá cây Ngọc Lan bị nước mưa tưới ướt, “Đội cứu hộ đã sang bên đó, nhưng núi bị sạt lở, giao thông tê liệt.”

Lý Đông Phóng rít một hơi thuốc, điện thoại bỗng vang lên, anh nhìn sang rồi cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.

Ninh Mật nhíu mày, không phải điện thoại của Lâm Hựu ư? Sao anh lại tránh mặt cô?

Không lâu sau, Lý Đông Phóng bước ra khỏi phòng, vết thương ở eo vẫn chưa khỏi hẳn nên bước đi có hơi khó khăn.

Ninh Mật ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhìn mình chăm chú, vẻ mặt vô cùng dịu dàng. Anh kiên nhẫn giải thích với cô, “Là thế này, bên đó đúng là xảy ra chuyện thật, vì động đất nên dẫn đến sạt lở, nhưng vẫn chưa đến mức xảy ra lũ bùn. Bây giờ bên đó rất loạn, phương tiện liên lạc bên ngoài đã bị hư hại, cho nên không gọi điện thoại được.”

Lòng Ninh Mật khẽ nhói lên, “Em đã bảo là có chuyện mà…”

Lý Đông Phóng nói, “Lâm Hựu bảo nên ở một chỗ chờ tin. Nếu em không chờ được thì bây giờ chúng ta lái xe đến đó luôn.”

“Chúng ta?”

“Đúng vậy.” Lý Đông Phóng nói chuyện rất tự nhiên, “Lưu Quốc Yến lái xe, anh cũng đi cùng.”

Cô nhìn vết thương trên eo anh, “Vết thương của anh…”

“Không sao rồi, không còn đau nữa.”

“Em đi với Lưu Quốc Yến được rồi, anh dưỡng thương cho tốt đi.”

Lý Đông Phóng ngắt lời cô, nhanh chóng mặc áo khoác vào, “Đi thôi.”

Ninh Mật há hốc mồm, nhìn sang Lưu Quốc Yến, cô nghĩ anh ta sẽ ngăn cản, nhưng không ngờ Lưu Quốc Yến lại không nói gì.

Tuy vội nhưng vẫn phải mang theo giấy tờ tùy thân, đây là thứ cơ bản nhất. Ninh Mật luôn mang theo giấy chứng minh bên người, Lý Đông Phóng đến thư phòng lấy giấy chứng minh trong bóp tiền ra, nghĩ nghĩ rồi lại nhét khẩu súng trong ngăn kéo vào bên hông.

Lâm Hựu đã đoán trước với tính cách của Lý Đông Phóng nhất định sẽ đi đến đó, anh ta vội vàng lái xe sang đây nhằm ngăn anh lại.

Ninh Mật và Lưu Quốc Yến lên xe chờ anh, thấy Lâm Hựu lôi lôi kéo kéo với anh, không biết nói gì mà trông anh ta khá kích động.

Lâm Hựu chất vấn, “Anh điên rồi hả? Nếu muốn biết thì cứ để một mình Tiểu Lưu đi là được, bộ anh quên vết thương của mình chưa lành ư?”

Vẻ mặt Lý Đông Phóng vô cùng nghiêm túc, “Đang êm đang lành tự dưng lòi ra một người em gái, cậu không thấy khả nghi à? Tôi không đi xem thử thì không yên tâm, lần này chính tôi phải đi.”

“Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp lắm, anh tỉnh táo lại được không?”

Lý Đông Phóng, “Mẹ nó tôi làm sao bình tĩnh nổi, có lẽ là có hiểu lầm gì đó. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì tôi không tin.”

“Có lẽ đây là một cái bẫy để dẫn dụ anh sang đó, thời điểm quan trọng anh phải lí trí một chút.”

“…”

Ninh Mật chờ đến sốt ruột, cô đẩy cửa xe bước xuống, nhìn hai người bọn họ từ xa.

Cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lý Đông Phóng, anh vỗ vỗ lên vai Lâm Hựu rồi quay người đi về phía cô.

Ninh Mật chẳng có tâm trạng quan tâm đến chuyện khác, xoay người bước lên xe.

“Thật ra anh không cần đi với em đâu, vết thương của anh vẫn chưa lành, anh không đi em cũng không trách anh đâu.” Cô bình thản khuyên anh, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Lý Đông Phóng nhìn cô, thử hỏi dò, “Em gái em có giống em không?”

Cô khó hiểu nhìn anh, trả lời thẳng thắn, “Dĩ nhiên rồi.”

“Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bằng em, bọn em là chị em sinh đôi.”

Lý Đông Phóng sửng sốt, hàng chân mày nhíu chặt lại, im lặng nhìn cô hồi lâu.
Bình Luận (0)
Comment