Lý Đông Phóng cười, “Em nói đúng đó.”
Nghiêu Trăn cúi đầu đáp, “Em không đi theo mọi người đâu, tuy mấy ngày nay đúng là em có hơi thèm thịt nướng thật.”
Làn gió bên ngoài mơn man nhẹ nhàng thổi lên cửa sổ, cô có thể cảm nhận được cánh cửa đang rung lên, Nghiêu Trăn nhấc chân ngăn lại, giải thích với anh, “Chị anh sẽ không chấp nhận em đâu. Nếu chị ấy biết quan hệ giữa em và anh thì nhất định sẽ giết em đó.”
Lý Đông Phóng nghe thế thì động tác trên tay khựng lại một chút, sau đó lại tiếp tục.
“Sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày đó, biết sớm biết trễ thì cũng thế thôi.” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng hơi khàn khàn, “Lúc trước giấu giếm chị ấy về thân phận của em và cả chuyện Trương Minh Côn làm là do anh bất đắc dĩ… Nhưng lần này thì cứ quan minh chính đại thôi.”
“Trong lòng anh luôn cảm thấy áy náy với chị ấy.” Lý Đông Phóng bỗng nói câu này.
“Áy náy vì anh không sớm nói cho chị ấy biết hả?”
“Ừ.” Anh không hề giấu giếm cảm giác khó chịu này, “Chuyện này nên giải quyết nhanh gọn lẹ. Nếu vạch trần sớm vài năm thì sẽ không làm chậm trễ chuyện chị ấy tái hôn.”
Nghiêu Trăn không đành lòng nhìn thấy anh tự trách. Tuy cô thấy mấy lời tiếp theo sau đây không được hay cho lắm, nhưng vẫn lựa chọn nói thật sau vài giây do dự, “Anh nghĩ chị anh không biết chuyện gì hết ư? Chồng của mình có phụ nữ ở bên ngoài mà chị ấy không hề phát hiện ra sao? Trừ phi người phụ nữ đó bị ngốc. Em hỏi anh này, nếu em bắt cá hai tay, không lẽ ở bên anh nhiều năm mà anh vẫn không phát hiện ra?”
Lý Đông Phóng ngừng lại, híp mắt gằn từng chữ, “Em dám hả?”
Cô nhíu mày, lắc lắc bờ vai anh nũng nịu nói, “Em chỉ ví dụ thôi mà… sao anh nghiêm túc thế…”
“Nếu anh phát hiện ra có điều lạ, anh sẽ tìm người đi điều tra em. Nếu là thật…” Anh cười lạnh lùng, “… Bóp chết em.”
Không biết vì sao mà Nghiêu Trăn bị ánh mắt này của anh dọa sợ, vội vàng cười đổi chủ đề, “Em sẽ không thế đâu. Em đang nói đến bi kịch của chị anh mà, chính bản thân chị ấy cũng có một phần trách nhiệm… Dĩ nhiên là tên Trương Minh Côn khốn nạn kia đáng bị đâm ngàn đao, ông ta là đồ khốn nạn, đồ già khốn nạn… Đúng không anh?”
Sắc mặt anh hơi dịu lại, “Ông ta có chết cũng không đủ.”
Nghiêu Trăn cắn răng đáp, “Đúng vậy!”
… Anh nói gì cũng đúng hết.
…
Ăn đồ nướng quan trọng là phải có không khí, nhất định phải ồn ào, lộn xộn, náo nhiệt, mùi khói nồng nặc.
Lần đầu tiên Nghiêu Trăn biết bên cạnh trường mình còn có một nơi thế này, từ cửa đi thẳng vào, có một cái dốc thoải trông giống mấy cái dốc dùng để tập lái trong trường dạy lái xe, mảnh đất rộng bên trong để hoang, hiện giờ trở thành bãi đậu xe tạm thời.
Mười một giờ khuya mà nơi này vẫn còn rất đông người, bàn đằng trước vừa rời đi, chàng trai phục vụ liền chạy đến dọn bàn rồi mời họ ngồi xuống.
Nghiêu Trăn lấy khăn ra lau ghế sạch sẽ rồi đưa cho Lý Nguyệt.
Bà khựng lại vài giây rồi nhận lấy.
Nền xi măng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt bàn còn dính chút mỡ đông.
Tiếng nói chuyện, hò hét ầm ĩ bên tai, bà chủ đưa menu sang cho bọn họ.
Lý Đông Phóng nói, “Ưu tiên phái nữ.”
Nghiêu Trăn nhìn menu, đầy đủ món chính trong quán nướng, nào là thịt xiên tỏi, thịt xiên ớt, thịt dê, thịt lợn, cánh gà nướng. Ánh đèn trên đỉnh đầu tù mù hắt xuống mặt đất tạo thành một cái bóng mờ.
Lưu Quốc Yên bưng một khung bia đến, đặt xuống đất.
Lý Đông Phóng đưa tay sờ thử, anh thích bia lạnh, nhưng trời bây giờ không nóng mấy, uống bia thường cũng được.
Lý Nguyệt gọi hai mươi xiên thịt heo, hai mươi xiên thịt dê, mười xiên gà, mười xiên ba chỉ, còn mấy món như mề gà, tim gà bà chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Lý Đông Phóng cầm menu đưa cho Nghiêu Trăn, cô từ chối, “Chỗ này em chưa ăn bao giờ, mấy anh chọn đi.”
Lưu Quốc Yến gọi thêm vài món, Lý Đông Phóng gọi thêm hai phần cà tím nướng tỏi và hàu nướng.
Lâu rồi Lý Đông Phóng chưa được ăn mấy món này, bây giờ ăn lại thì biết bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Hồi học đại học anh sống ở bên ngoài, suốt ngày ăn toàn đồ ăn trong căn tin, những lúc thấy thèm liền trốn ra ngoài tìm mấy món này.
Nghiêu Trăn không nói gì, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn ăn thịt.
Cô thấy đi ăn thịt nướng mà mọi người lại không hào hứng ăn thịt mấy, trái lại cứ mải mê cụng ly liên tục.
Bia đắng quá cô nuốt không trôi.
Lý Đông Phóng đặt ly xuống, buồn cười nghiêng đầu nhìn cô, “Ngon không em?”
“Ngon.”
Màn hình điện thoại của anh lóe sáng rồi rung lên. Anh ngồi yên tại chỗ, nhận điện thoại trước mặt ba người bọn họ.
“Ngay đối diện quán bar Lâm Gia, cậu lái xe đến đây là thấy ngay.”
Là một dãy số thuộc mạng điện thoại cornet* gọi đến, trông có vẻ là người quen, anh gọi thêm người đến đây.
*Trong nhóm có thể gọi điện thoại miễn phí với nhau, thích hợp cho gia đình, đồng nghiệp cùng công ty sử dụng với mức phí thuê bao mỗi tháng khá thấp.Không lâu sau, Nghiêu Trăn nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau, cô cầm xiên sắt quay đầu nhìn lại.
Lâm Hựu dẫn theo Vu Thiến bước xuống xe, Lý Đông Phóng mở đèn pin điện thoại lên rồi đứng dậy vẫy tay ra hiệu cho anh ta.
Nghiêu Trăn ngước lên nhìn anh. Lý Đông Phóng vốn đã cao, anh đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà, cộng thêm chỗ của bọn họ rất dễ nhìn thấy cho nên Lâm Hựu nhanh chóng phát hiện ra.
Lý Đông Phóng cầm bình nước lên xem, bên trong không còn bao nhiêu nước, mà lại còn lạnh, nghĩ bọn họ còn phải gọi thêm vài món nữa, nên anh cầm bình nước đi theo.
Nghiêu Trăn la lên, cau mày nhìn anh, “Anh đi đâu thế?”
“Đi lấy nước.”
Cô phủi tay đứng dậy, “Em cũng đi nữa.”
Bọn họ cùng đi ra ngoài, im lặng bước được vài bước, Lý Đông Phóng chờ cô đi đến trước mặt liền ôm lấy vai cô, “Đồ bám người.”
Cô đẩy anh ra, không vui đáp, “Không có.”
“Thế thì em làm sao thế? Em giống hệt cái đuôi, anh đi đâu cũng đi theo.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khó chịu nói, “Từ lúc nói cho chị anh biết thân phận thật của em xong, em cứ thấy áy náy nên có hơi sợ chị ấy.”
Lý Đông Phóng giương mắt nhìn cô.
Nghiêu Trăn ôm cánh tay anh đi về phía trước, thấy anh không tin mình thì sốt ruột, “Em sợ chị ấy thật đó.”
Anh nựng cằm cô, “Sợ chị ấy cái gì?”
Cô lắc đầu, quả thật không biết phải nói thế nào, nhưng có lẽ do cô quá nhạy cảm nên suy nghĩ nhiều.
Anh đi đến máy nước nóng rót đầy bình nước, bảo bà chủ đưa menu nhưng bà chủ không đưa, bà ấy khách sáo nói, “Bình thường vẫn có thể gọi món trên Wechat, vừa nãy tôi bận quá nên quên mất.”
“Quét ở đâu đây cô?”
“Mã hai chiều ở góc bàn ấy.”
“Lát nữa lại quầy thanh toán hay sao?”
“Thanh toán trực tiếp qua Wechat cũng được.”
Lý Đông Phóng móc điện thoại ra xem rồi kéo cô quay về.
Đi được nửa đường thì anh dừng chân, “Anh đi hút điếu thuốc được không?”
Nghiêu Trăn nghe thế liền thay đổi sắc mặt, hai người đứng cách nhau một khoảng, cô nói, “Hút cái gì mà hút, không phải anh bảo trước khi vết thương lành sẽ hạn chế hút thuốc ư? Lúc ở nhà chị của anh, em thấy anh hút thuốc nhé, đã vậy còn hút không ít.”
“Thế thì không hút nữa, anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.” Anh đáp không chút do dự.
Nghiêu Trăn cắn môi, ngày nào cũng đòi hút thuốc, anh thèm thuốc đến thế cơ à.
Mỗi lần ăn cơm với Lâm Hựu, chẳng lúc nào Nghiêu Trăn được yên, chưa hết buổi mà cô đã thấy chóng mặt. Tuy nồng độ cồn trong bia không cao nhưng lại rất dễ say, nếu cứ uống nữa sẽ rất khó chịu.
Không biết đã là lần thứ mấy Lâm Hựu rót bia cho cô, Lý Đông Phóng đưa tay che ly bia lại, nhìn sang Lâm Hựu, “Lần trước ở hồ Tề Uyển cậu cũng chuốt say cô ấy như thế hả?”
“…”
“…”
“…”
Lâm Hựu chột dạ.
Nghiêu Trăn đỏ mặt.
Vu Thiến như nuốt phải ruồi.
Lâm Hựu đã kể cho Vu Thiến biết thân phận thật của Ninh Mật, nên bây giờ cô gặp hai người cũng đỡ khó chịu hơn.
Lý Nguyệt là người ngoài cuộc, nhìn bốn người bọn họ rồi bình thản hỏi lại, “Lần nào thế?”
Lý Đông Phóng im lặng không nói, đưa tay đổ phần bia còn dư trong ly của Nghiêu Trăn ra, vẻ mặt như muốn truyền tin cho Lâm Hựu.
Lần này, anh chính là muốn bao che.
Lâm Hựu gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ, coi như Lý Đông Phóng xong rồi, không cứu nổi nữa rồi, nhưng anh ta vẫn phải cứu một lần.
Anh ta đang định nói thì đúng lúc này, Lý Nguyệt lên tiếng, “Nghiêu Trăn.”
Lâm Hựu nghe thấy người bị gọi tên đáp lời, mắt trừng lớn nhìn Lý Nguyệt, “Chị, chị biết hết rồi hả?”
“Mới biết hôm nay.”
Bà nhìn Lâm Hựu rồi lại quay sang nhìn Lý Đông Phóng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhưng nụ cười trông rất thê lương, “Mấy đứa đúng là biết diễn trò, mà chị cũng đúng là ngốc, còn tưởng là Ninh Mật trở về thật. Mất công chị vui mừng như thế. Chồng thì không tin được, em trai thì giấu giếm mình… Mấy chuyện trong nhà bây giờ chị cũng không muốn nhúng vào nữa, mấy đứa mau đuổi Trương Minh Côn đi đi.”
Bà nói đến đây thì có hơi kích động, ánh mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn nhìn sang Nghiêu Trăn, “Chị chẳng hiểu mấy đứa trẻ bây giờ đang làm gì nữa. Chị nhịn rồi lại nhịn, thật sự là không nhịn nổi nữa rồi.”
Lòng Nghiêu Trăn khẽ nảy lên, bất an nhìn sang.
Lý Đông Phóng im lặng cụp mắt, “Chị…”
Vừa gọi một tiếng Lý Nguyệt đã đứng bật dậy, “Xin lỗi nhưng chị không thể nào ngồi cùng một bàn với cô gái này cả.”
Bà vừa nói dứt câu liền cầm túi xách bước ra ngoài.
Lý Đông Phóng đuổi theo vài bước liền dừng lại, anh quay sang nói với Lâm Hựu, “Cậu và Vu Thiến đưa chị ấy về đi.”
Bầu không khí bị Lý Nguyệt làm cho lúng túng.
Nghiêu Trăn nhìn Vu Thiến, Lý Đông Phóng và Lưu Quốc Yến, Lý Đông Phóng cau mày, Vu Thiến và Lưu Quốc Yến vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Lưu Quốc Yến là đàn ông thẳng thắn, bây giờ lại đứng ngồi không yên. Anh ta nhìn lửa than đỏ rực trên bàn, nướng nhiều đồ thế mà chưa kịp ăn đã phải bỏ đi, anh ta không khỏi thấy tiếc.
Nghiêu Trăn cảm thấy Lý Nguyệt đã lịch sự lắm rồi. Cô là người mà Trương Minh Côn tìm đến để đối phó người nhà họ Lý. Trương Minh Côn tổn thương bà ấy đến mức này, khiến bà ấy mất hết mặt mũi, nên bà ấy ghét mình cũng là lẽ đương nhiên.
Cô cười gượng, định tìm bậc thang cho bản thân và mọi người, thế là khoát tay nói, “Em… em có thể hiểu mà, chị Nguyệt là người thẳng tính.”
Vu Thiến không nói gì, đưa mắt nhìn Lý Đông Phóng.
Lý Đông Phóng bỗng nhiên ôm lấy bả vai Nghiêu Trăn, cô lảo đảo ngã vào lòng anh, bị anh ôm chặt không biết anh muốn làm gì.
Anh bình tĩnh cất giọng đầy thoải mái, “Mọi người đều không phải là người ngoài, nên hôm nay tôi nói cho rõ ràng luôn, về sau Nghiêu Trăn sẽ do tôi bảo bọc.”