Tiến Vào Lòng Anh

Chương 6

Ninh Mật cảm thấy mình có hơi khốn nạn, từ trước đến nay nói chuyện không biết lượng sức mình. Cô không biết phải ở lại đây thêm bao nhiêu năm, cũng không biết mình có còn mạng quay về hay không. Cô biết quá nhiều chuyện, mà trên thế giới này không có ai biết bảo vệ bí mật hơn người chết cả.

Nếu để người ta nhớ mong hết năm này sang năm khác thì thà để một lần đau xé ruột gan rồi thôi.

Một suy nghĩ mạo hiểm chợt lóe lên, cô nghĩ, trên núi tín hiệu không tốt, có thể gọi điện thoại cũng là một loại may mắn. Đường núi gập ghềnh, giao thông cũng không thuận lợi. Điều này có nghĩa là gì? Không phải vừa hay giúp cho cô ư?

Lúc trước khi chưa về nhà họ Lý, Chu Tuấn luôn phụ trách giám sát cô, mỗi lần đi ra ngoài đều phải khai báo với anh ta mới được.

Chu Tuấn là cáo già, chỉ hận có thể mọc mắt toàn thân, cô đấu không lại anh ta.

Bây giờ cô có thể ngang nhiên đi chơi xuân, không có người đi sau theo dõi. Nếu cô muốn tách nhóm, chỉ cần quay về kịp thời thì có lẽ sẽ không có ai nghi ngờ. Nếu không quay về kịp thời, một người mất tích trong rừng sâu núi cao cũng khá hợp lý ấy chứ? Chỉ cần sắp xếp kế hoạch để cho người khác tìm thấy là được.

Ninh Mật thận trọng bao nhiêu năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên cô to gan như thế.

Cô không muốn lo trước lo sau nữa, trời đã dần sáng, nếu cứ do dự mãi thì đến chiều là phải quay về rồi, thế thì có nói gì cũng vô dụng.

Cô rón rén đi về phòng, Vương Tư Như đã dậy.

Cô ấy dụi mắt, ngáp dài, hỏi: “Ninh Mật, hôm nay cậu dậy sớm thế?”

Ninh Mật nghĩ rồi nói, “Sáng nay leo núi tập thể đúng không, mình có việc rồi nên không đi đâu.”

“Cậu nói với Lưu Vân chưa?”

“Vẫn chưa, mình định đợi đến sáng mọi người đã dậy rồi gọi điện thoại sau. Mình nói trước với cậu một tiếng, để mọi người đừng lo cho mình.” Cô nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồ ăn và thuốc men trong túi đều được cô lấy ra hết, chỉ giữ lại một bộ đồ để thay, “Mấy cái này cậu chia cho mọi người nhé.”

Vương Tư Như khó hiểu, “Cậu dọn đồ tính đi đâu thế?”

“Mình…” Cô ngừng lại, “Chú mình đến đón mình, bảo trong nhà có việc. Sức khỏe của ông nội mình không được tốt… Cậu đừng nói với người khác nhé, mình không muốn để người khác biết chuyện.”

“Thế à, vậy cậu đi nhanh đi, để mình nói với lớp trưởng được rồi, cậu về nhà rồi thì báo cho mình một tiếng.”

Ninh Mật gật đầu, cầm túi vội vã biến mất trong làn sương sớm.

Đường núi yên tĩnh không có bóng người, chỉ nghe thấy tiếng gà gáy, chó sủa từ xa.

Andrenaline trong người cô bỗng tăng vọt, trái tim giống như bị treo lên cao.

Đến khi chạy vào trong trấn cô mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt dần hiện lên nụ cười, cô xếp hàng mua vé, rồi lại xếp hàng đi lên xe buýt.

Trên xe, mấy bà lão xì xào bàn tán, ông chú lớn tuổi hắng giọng, to tiếng gọi điện thoại ngang nhiên không kiêng kỵ ai, cô đi đến trước mặt một người phụ nữ đang cho con bú rồi ngồi xuống.

Cô ấy nhìn cô một chút rồi nhường đường.

Lúc đi cô không nghĩ nhiều, chỉ mặc một cái áo nỉ màu xanh phối với quần jeans ôm sát người, tuy đôi giày trắng đã lấm lem bùn lầy, nhưng vẫn không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh. Tóc cô vì đi đường vất vả mà có hơi ướt, cô bèn cột cao lên.

Ninh Mật khoanh tay dựa vào cửa sổ xe, vừa thả lỏng một chút đã ngủ thiếp đi.

Xe buýt đến trạm, hành khách trật tự đi xuống xe, bác tài trung niên nhìn thấy Ninh Mật đang ngủ say thì đi đến vỗ vào cô.

Ninh Mật dụi mắt, nghe bác tài nói, “Dậy đi, đã đến trạm rồi.”

Cô xách hành lý đi xuống xe, chạy thẳng đến trạm tàu cao tốc, đến lúc này cô mới có thời gian uống một ngụm nước ấm.

Trời đã về chiều, bụng cô đã réo vang, trong điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, là Lưu Vân gửi đến, còn có 2 cuộc gọi nhỡ, một là của cậu ấy, một là của Vương Tư Như gọi đến.

Lưu Vân hỏi cô đã về nhà chưa, nếu rảnh thì gọi điện cho cậu ấy.

Ninh Mật sợ cậu ấy tìm không thấy mình sẽ báo cho thầy hướng dẫn nên vội vàng trả lời lại —

“Ngại quá, mình không cầm điện thoại bên người, mới vừa nhìn thấy tin nhắn.”

“Xem như đã trả lời điện thoại… Cậu không sao chứ, sao tự nhiên trời chưa sáng mà cậu lại về nhà thế?”

“Chú mình đến đón, trong nhà có việc gấp.”

Lưu Vân không hỏi nhiều, nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.

Bảng gỗ đề tên trấn Cửu Thủy đã gần ngay trước mắt, Ninh Mật nắm chặt hành lý trong tay, vui mừng nở nụ cười.

Cuối cùng cô cũng trở về rồi, mặc dù không đúng lúc cho lắm.

Cô vừa cất bước, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi dừng lại.

Cửa xe mở ra.

Nhìn thấy người đến, mặt cô tái nhợt trong nháy mắt.

Trong tay Chu Tuấn cầm theo một bộ đồ, mở ra khoác lên người cô, “Lần này em hồ đồ quá rồi.”

Nước mắt cô đảo quanh hốc mắt, “Sao anh lại tìm được tôi!”

“Điện thoại có định vị… Ban đầu tôi không có ý định canh chừng em, nhưng em lại khiến mọi người thất vọng quá.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người phụ nữ từ trên xe bước xuống, mang một đôi giày cao gót màu đỏ “lộc cộc” đi đến trước mặt Ninh Mật, vung một cái tát đến.

Ninh Mật nghiêng đầu, cắn chặt răng không nói lời nào.

Đối phương tức đến thở hổn hển, “Cô tưởng bọn tôi rảnh rỗi để chơi trò trốn tìm với cô à? Tôi khuyên cô nên biết điều một chút! Tôi và Chu Tuấn phải ngồi xe bảy, tám tiếng đồng hồ, bị ông chủ mắng suốt đường đi. Nếu mà còn có lần sau nữa thì đừng trách tôi nặng tay.”

Chu Tuấn kéo cô ta ra, mặt lạnh nói, “Cô bình tĩnh lại chút đi, nếu để lại vết thương thì về đến nhà họ Lý phải ăn nói thế nào hả?”

“Ăn nói sao ư? Bây giờ đã gặp rắc rối rồi kia kìa.” Cảnh Thu Hà hét lên, “Đều là người quen với nhau cả, nhưng mà Chu Tuấn à, bây giờ tôi rất nghi ngờ năng lực làm việc của anh đấy.”

Cô ta nói xong giữ chặt tay Ninh Mật, giọng nói thô lỗ, “Cô lên xe ngay cho tôi, tôi không có thương hương tiếc ngọc như Chu Tuấn đâu.”

Đây là do Chu Tuấn thất trách, nên anh ta cũng không dám lớn tiếng, chỉ thấp giọng khuyên nhủ Ninh Mật, “Lên xe đi, có gì thì lên xe rồi nói, ở đây nhiều người nhiều tai mắt.”

Nước mắt Ninh Mật tí tách rơi xuống, “Chu Tuấn, Chu Tuấn.” Cô mở miệng cầu xin anh ta, “Tôi đã đến đây rồi, anh có thể để tôi vào nhìn một cái có được không? Có được không? Xin anh đấy, tôi xin anh mà, tôi hứa sẽ ra ngay…”

Tay Chu Tuấn cứng đờ, bỗng thấy không đành lòng.

Cảnh Thu Hà thấy thế thì hét lên, “Chu Tuấn, anh điên rồi hả! Không chịu tranh thủ kéo cô ta lên!”

Cô ta nháy mắt với tài xế, bỗng nhiên có hai người mặc đồ vệ sĩ màu đen từ trên xe bước xuống, bắt lấy hai tay Ninh Mật, dùng sức lôi kéo, mặc kệ có làm cô bị thương hay không.

Chu Tuấn chính là ngọn cỏ cứu mạng của Ninh Mật ngay lúc này, cô lắc đầu không chịu buông tay, níu lấy ống tay áo của anh ta, rưng rưng nước mắt, “Chu Tuấn, anh Chu… anh nói giúp tôi có được không…”

Chu Tuấn thầm cảm thấy có lỗi, xoay sang chỗ khác không đành lòng nhìn cô.

Lòng Ninh Mật lạnh buốt, cô biết mình đang lấy trứng chọi đá, nghĩ rằng ở chung mấy năm, Chu Tuấn sẽ không đành lòng hại cô, nhưng kết quả đã chứng minh rằng cô đã sai, vô cùng sai.

Cô nên vứt điện thoại lại, đúng vậy, cô nên vứt điện thoại lại mới đúng.

Cuối cùng, Ninh Mật nhìn khung cảnh trấn Cửu Thủy một lần, dường như nghe thấy tiếng pháo liên tiếp vang lên.

Cô chỉ là một con cờ, không có quyền được lên tiếng, ít nhất là trong đám người này, cô bất lực.

Chiếc xe dù có xuôi theo đường núi chạy về trong đêm cũng không thể đuổi kịp xe buýt của trường học.

Giày vò cả một ngày trời, Ninh Mật không còn sức nữa, cô vừa chóng mặt vừa khó chịu.

Chu Tuấn lấy tăm bông giúp cô lau vết máu ở khóe miệng.

Ninh Mật cố nhịn, căm ghét xoay đầu sang chỗ khác.

Anh ta thở dài, “Sao em lại cứng đầu như thế, nếu em nghe lời một chút thì đã không bị đánh rồi.”

“Có thể thuần phục thì chính là súc sinh, tôi là người, trời sinh có tính phản kháng.” Cô nhìn anh ta chằm chằm.

Cảnh Thu Hà nghe thấy thế thì quay đầu nhìn cô, con đĩ này, bây giờ lại diễn gái nhà lành trong sạch.

Chu Tuấn ném tăm bông trong tay, “Em đúng là biết giả vờ đấy, nhưng mỗi lần đụng đến gia đình thì không thể bình tĩnh được. Em có nghĩ đến chuyện nếu không phải nhờ em ngoan ngoãn nghe lời, người nhà của em làm sao có thể có cuộc sống yên ổn như thế… Nếu em vẫn chưa thông suốt, sẽ có người thế em chịu tội. Em biết hậu quả là gì rồi đấy…”

Ninh Mật trừng anh, hung ác nói, “Anh dám ư!”

Chu Tuấn cười khổ, “Không phải tôi dám hay không, mà là ông chủ có dám hay không.”

Ninh Mật cắn răng nhìn anh ta hồi lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp, cúi đầu để mặc anh ta xử lý vết thương.

Cảnh Thu Hà thở dài, “Cô cũng đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn, muốn ăn chén cơm này thì buộc phải cầm chén lên. Anh Chu nói không sai, thành người xấu thì dễ, chứ muốn tẩy trắng thì đâu có dễ vậy được. Nếu cô mà buông tay mặc kệ thì vẫn còn có người mà cô quan tâm nhất đấy.”

Ninh Mật cúi đầu không nói gì.

Cô ta nói tiếp, “Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh chỉ một giờ, cô không nhớ lúc cô khó khăn ai đã giúp cô rồi ư? Làm người thì có ơn phải báo, dù cô có thế nào đi nữa thì cũng không thể nào vứt bỏ công ơn nuôi dưỡng chứ?”
Bình Luận (0)
Comment