Tối đến, Lý Đông Phóng lái xe chở cô đi.
Lúc xuống lầu, Ninh Mật vẫn còn do dự, “Cháu được đi thật hả chú?”
Lý Đông Phóng hất cằm, “Đi chứ, cháu cứ thoải mái, như đi khuây khỏa thôi mà.”
Cô nghĩ nghĩ rồi bước theo anh, “Chú, sao cháu thấy hôm nay chú gần gũi hơn mọi ngày thế?”
“Đừng có dát vàng lên mặt mình.” Anh mở cửa xe, “Không nói cháu một lát thôi mà đã thấy khó ở rồi hả?”
Ninh Mật chủ động ngồi vào ghế lái phụ, anh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Vạch kẻ đường lùi về sau càng lúc càng nhanh. Cô rất thích cảm giác ngồi xe hơi, nhất là khi ngồi cạnh cửa sổ, nhìn đường đi, các cửa hàng và những người đi đường bị thụt lùi về phía sau, nỗi phiền muộn cũng sẽ tạm thời bị lãng quên, trong lòng cũng yên tĩnh hẳn.
Lý Đông Phóng mở radio lên, kênh ca nhạc vừa lúc phát bài Tiêu sầu, giai điệu du dương khá phù hợp với không khí tối nay.
“Đánh thức khát khao trong tôi làm dịu đi những gian truân khó nhọc, vậy nên có thể bay ngược chiều gió không cần quay đầu nhìn lại, không sợ mưa giăng cõi lòng, chẳng sợ đáy mắt phủ sương…” Ninh Mật nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ xe, không kìm được ngâm nga hát theo, giọng hát nhẹ nhàng mang theo chút khàn khàn do bị cảm.
*Bài hát Tiêu Sầu – Mao Bất Dịch do Mê Mụi vietsub.Đuôi mày Lý Đông Phóng khẽ nhếch lên, anh quay sang nhìn cô.
Bài hát gần hết, quán bar cũng đã ở gần trước mắt, anh rẽ ngoặt chạy xuống hầm để xe.
Cô thở dài, “Chú có thấy bài này buồn quá hay không?”
“Là do trong lòng cháu có chuyện phiền muộn mà thôi.”
Cô nở nụ cười, cúi đầu nói, “Có lẽ thế, có lẽ dạo gần đây tâm trạng cháu không tốt nên có hơi nhạy cảm.”
Hiếm khi anh không châm chọc cô, dường như anh vẫn còn sợ mỗi khi nhớ lại, “Là quá nhạy cảm mới đúng, có mỗi cặp mắt cá thôi mà cháu đã khóc sướt mướt, làm tôi toát cả mồ hôi lạnh.”
Cô lúng túng đáp, “Con gái thích khóc mà…”
Anh lại nói tiếp, “Cháu gái ngũ âm không dầy đủ nhưng hát bài này lại khá hay đấy chứ.”
Trong lòng Ninh Mật vô cùng căng thẳng, “… Chuyện này thì đâu có gì bất ngờ, chỉ cần chịu bỏ thời gian ra học là được thôi.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Người sống sờ sờ mà còn chết vì nhịn tiểu nữa mà.” Lý Đông Phóng nghiêm túc đáp.
*Chỉ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trước đó có một bác gái vì mê chơi mạt chược mà nhịn tiểu, sau khi đứng dậy đã bị vỡ bàng quang mà chết.Thang máy đi từ tầng hầm lên tầng hai, Tả Minh đã đặt bàn sẵn, nhân viên phục vụ đứng đón ở trước cửa thang máy. Lý Đông Phóng báo tên của Tả Minh, nhân viên lễ phép dẫn bọn họ sang bên đó.
Lý Đông Phóng đẩy cửa phòng bước vào, Lâm Hựu cũng có mặt ở đấy, vừa thấy anh liền vẫy tay chào.
Anh gật đầu một cái, đi vào cùng bạn học cũ ôm nhau chào hỏi. Bạn bè nhiều năm không gặp, cũng dần mất liên lạc, lần gặp gỡ này khá bất ngờ, bạn bè khách sáo trò chuyện với nhau, cũng không biết nên hỏi cái gì, không nên hỏi cái gì.
Hai người sóng vai đi vào phòng, Lý Đông Phóng kéo Ninh Mật đến giới thiệu, “Đây là cháu gái tôi, con bé tham ăn nên tôi dắt nó đến đây để ăn chực.”
Ninh Mật nghe thế thì ngẩn người, miễn cưỡng nở nụ cười với đối phương.
Bạn cũ anh khen ngợi, “Người ta hay nói, cháu giống chú, đúng là thế rồi.”
Ninh Mật, “…”
Vẻ mặt Lý Đông Phóng vẫn không thay đổi, “Tôi cũng thấy vậy, nếu không sao người ta lại nói ai nuôi thì giống người đó.”
Ninh Mật thầm nghĩ: Đồ mặt dày.
Lâm Hựu vui vẻ đứng xem kịch hay.
Tả Minh nói, “Ban đầu tôi định gọi học trò đến, nhưng hôm nay không phải cuối tuần, dù có gọi đến thì bọn họ cũng không muốn đi nên tôi không gọi nữa.”
Lý Đông Phóng cười nói, “Vậy là do bọn họ không tham ăn bằng cháu tôi rồi.”
Bằng cái gì? Ninh Mật trừng mắt.
Tả Minh nói họp mặt bạn cũng, thuận miệng kêu mấy sinh viên đến để góp vui, không ngờ Lâm Hựu cũng có mặt ở đây, ngồi nói chuyện được vài câu, tìm hiểu sâu xa thì Lý Đông Phóng mới biết anh ta đến đây công tác, nhưng gặp chút chuyện trục trặc, muốn mượn anh để làm thân với Lâm Hựu.
Vì sao muốn làm thân với Lâm Hựu ư? Vì Lâm Hựu là công an.
Ninh Mật thầm nghĩ: Vờ vịt cả buổi, hóa ra không chỉ mình cô đến ăn chực mà ngay cả Lý Đông Phóng cũng thế.
Nhưng dù sao thì lúc trước để Ninh Mật vào học đại học, anh đã đến nhờ vả Tả Minh, cho nên không ai dám tỏ vẻ không vui ra mặt.
Đủ loại sashimi tươi sống nhưng Ninh Mật không thể nào nuốt nổi, mặc dù mang tiếng đến đây ăn chực, nhưng cô thật sự không được ăn thỏa thích.
Ăn xong dĩ nhiên không thể đứng dậy rời đi ngay được, thế là bọn họ đến quá bar Lam Kỳ gần đó.
Lâm Hựu và Lý Đông Phóng ngồi cạnh nhau bên quầy bar, mỗi người cầm một ly cocktail.
Lâm Hựu khều anh, nói đùa, “Anh với cháu gái thân nhau rồi hả?”
Lý Đông Phóng uống một hớp rượu, nhíu mày đáp, “Không có.”
“Anh đã xem kết quả em đều tra giúp anh chưa?”
Anh gật đầu, nhìn Ninh Mật trong sàn nhảy, “Là một cô nhóc đáng thương.”
“Người đáng thương thì nhiều lắm, lúc này anh đừng nhân từ, đừng nương tay. Nếu không thì anh cứ đưa ông cụ ra nước ngoài an dưỡng, nhân lúc này ra tay luôn.”
“Tình trạng sức khỏe của ông cụ thì cậu cũng biết rồi đó, vui quá cũng không được, buồn quá cũng không tốt.”
Lâm Hựu cắn răng, khó hiểu hỏi, “Mà ông cụ cũng thật là, chỉ dựa vào bảng xét nghiệm DNA và gương mặt từa tựa liền nhận làm cháu gái ngay. Ông ấy không biết hai cái này đều có thể làm giả ư?”
Lý Đông Phóng nhìn anh ta, “Nếu là do người mà cậu tin tưởng hơn hai mươi mấy năm trời đưa đến trước mặt cậu, cậu có tin không?”
“Nhìn đống chuyện lộn xộn của nhà anh. Người nào cũng tham tiền.”
Lý Đông Phóng cười, “Cậu bảo ai tham tiền đấy?”
“Em đâu có nói anh –” Anh ta chỉ người trên sàn nhảy, “Ở đây có một đứa tham tiền, trong nhà lại có một thằng cha tham tiền.”
“Cô nàng này thì chưa chắc đâu.” Ánh mắt Lý Đông Phóng sáng rực nhìn chăm chú về phía sàn nhảy.
“Không vì tiền thì vì cái gì? Nhất định là cô ta vì tiền nên mới mạo hiểm làm chuyện này, ai mà không sợ vào tù chứ? Nhưng kiếm được tiền rồi chưa chắc còn mạng để xài.”
Lý Đông Phóng trầm ngâm một lát, đáp lại với giọng điệu không chắc chắn mấy, “Cũng không loại trừ khả năng cô ấy có nỗi niềm khó nói, nếu không thì cô ấy sẽ không chạy trốn, cũng sẽ không bị đánh.”
“Cô ta chơi khổ nhục kế đấy.”
Lý Đông Phóng nhíu mày.
“Không diễn một màn khổ nhục kế thì sao có thể khiến chú đây đau lòng chứ?” Lâm Hựu vỗ vai anh, “Nhiều khi là anh nghĩ sai từ đầu rồi ấy, người ta không nhắm vào ông cụ mà là nhắm vào anh đấy. Cháu gái giả không phải cháu gái giả, mà là hồ ly tinh mới đúng.”
Lý Đông Phóng híp mắt nhìn anh ta, “Đừng có ở đây nói xàm.”
“Này, em nói anh đấy –” Lâm Hựu nhướn mày chỉ vào anh, “Người ta có lòng tốt mà không nhận, em đây chỉ muốn tiêm một liều dự phòng cho anh, tiện thể nhắc nhở anh… Em thấy anh sớm muộn gì cũng chết trên người phụ nữ thôi.”
Ninh Mật nhẹ nhàng bước đến, đoạt lấy ly rượu trong tay Lâm Hựu, “Chú Lâm Hựu, vừa nãy chú gọi cháu hả?”
“Hả? Tôi đâu có gọi cháu.”
“Thế chú cứ đưa tay chỉ cháu làm gì?” Cô giả vờ ngây thơ, trêu anh ta, “Có phải chú đang nói xấu cháu không?”
Lâm Hựu gãi đầu, có hơi xấu hổ, “Nói bậy, sao có thể… Cháu ngoan, cháu đừng có nói mò, đang yên đang lành chú nói xấu cháu làm gì.”
Ninh Mật cười nhìn Lý Đông Phóng, “Có phải chú ấy nói gì cháu không? Chú nhìn xem, cháu vừa hỏi một cái là vẻ mặt của chú ấy khác liền.”
Lý Đông Phóng châm thuốc, ngậm điếu thuốc nói,”Không có, vẻ mặt mất tự nhiên này không phải mới có đây, mặt này do tiêm quá liều đấy.”
“Bảo sao chú Lâm Hựu lại trắng hơn chú…” Cô bật cười, dịu dàng trêu một câu, “Chú nhìn chú đi, hút thuốc nhiều quá nên bị hun đen cả mặt.”
Lý Đông Phóng chậc một tiếng, đưa tay vuốt tóc cô, hung dữ nhìn cô hồi lâu, “Mặt đen không sao cả, tâm không đen là được.”
Ninh Mật sao lại không hiểu, cô có hơi hối hận vì đi trêu chọc anh, nụ cười bên khóe môi dần biến mất, căng thẳng nhìn anh.
Lần này đến lượt Lý Đông Phóng vui vẻ, đưa tay khều khều cằm cô giống như đang dỗ mấy đứa nhóc, “Đi chơi đi, đừng phiền tôi và chú Lâm Hựu của cháu nói chuyện, không lễ phép gì cả.”
Ninh Mật khẽ cắn môi, xoay người rời đi.
Lâm Hựu vui vẻ vỗ tay, “Con nhóc này thiếu đòn, em thấy chỉ có anh mới trị được cô ấy.”
Lý Đông Phóng không thèm để ý đến anh, hít một hơi thuốc, im lặng một hồi rồi bỗng hỏi, “Bộ tôi đen lắm hả?”