“Việc kinh thiên động địa thế này ta không làm nổi”, Diệp Thành nhướng vai, “là lão tổ của Thanh Vân Tông làm, nếu nói thì phải nói ông ta không hề tầm thường, hai chúng ta suýt chút nữa bị giết chết đấy”.
“Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn”, khi cả hai tên đang trò chuyện thì trong Cơ Tuyết Băng đã nhìn sang Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn, cô ta cũng không ngờ rằng Diệp Thành lại đưa hai tên này về đây, càng không ngờ nổi Diệp Thành quen hai tên này.
Advertisement
“Cảnh tượng này thật khiến người ta cảm khái”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại nhìn sang Diệp Thành.
Khi còn ở trận so tài tam tông, bọn chúng đều là những đệ tử anh tài, là cao thủ số một số hai nhưng hiện giờ lại chẳng là gì cả, đây chính là duyên phận được định sẵn sao?
“Một tên là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, một tên là chưởng giáo của Chính Dương Tông, cũng là đệ tử chân truyền của tam tông, nhìn hai người bọn họ như thế kia mà hai ta lại thành ra bộ dạng thế này”, nghĩ thôi cũng khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phải ái ngại gãi đầu rồi.
Khi cả hai tên cả khái thì Diệp Thành đã ngồi trên ghế đá, hắn xoa cằm, một tay gõ gõ lên bàn đá.
Là chủ soái của Viêm Hoàng hắn đương nhiên đang nghĩ thêm mưu kế.
“Nếu không có gì bất ngờ thì muộn nhất sáng mai Hằng Nhạc Tông sẽ rút quân”, Diệp Thành suy đi tính lại, “không biết phía Thông Huyền biết những việc mà mấy ngày nay Doãn Chí Bình làm thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào”.