“Đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất”, Diệp Thành cười thoải mái: “Yên tâm, ta là Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh huyết mạch rất cường hãn, khí huyết lại dồi dào, ăn mấy bữa là lại khoẻ ngay”.
“Nhưng…”
“Ngoan, nghe lời ta”, Diệp Thành mỉm cười, một lần nữa ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể.
Advertisement
Sở Linh mím môi, lời nói của Diệp Thành như chứa ma lực khiến cô không có ý phản đối, điều cô có thể làm là không ngừng đưa tay lau mồ hôi giúp hắn.
“Áp chế tu vi”, lời của Diệp Thành cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, vì đồng thời sử dụng rất nhiều phương pháp nên Sở Linh đã có khả năng có thể tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không phải Diệp Thành không cho cô tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên, mà vì với nền tảng lúc này của Sở Linh, nếu quá hung hãn thì cũng không tốt, đợi vài ba ngày cũng được, ít nhất phải cho cô thời gian để ổn định nền tảng.
Sở Linh cũng đã hành động, cố gắng trấn áp tu vi sắp tiến giới của mình, cô hiểu rõ trạng thái của mình hơn ai hết, tiến giới lúc này quả thực chỉ có hại chứ không có lợi.
Thời gian vẫn đang dần trôi, từ tối đến đêm khuya.
Xung quanh hoàn toàn im ắng, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, có một vòng bánh xe màu bạc sáng ngời, ánh trăng và ánh sao chiếu lên người hai người trông cực kỳ yên bình.
Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới mệt mỏi mà ngã quỵ, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng biến mất, ngay cả Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng trở về như cũ.
“Diệp Thành”, Sở Linh vội vàng đứng dậy, ôm Diệp Thành vào lòng.