“Yên tâm, có người để ngươi đánh đấy”, Thái Ất Chân Nhân đủng đỉnh cắn miếng phao câu gà, mặc dù ông ta không biết vì sao Diệp Thành lại che dấu thực lực nhưng ông ta rất tin tưởng vào khả năng chiến đấu của hắn.
“Tới lúc đó đừng sợ là được, đừng có quên ngươi họ Ngưu”, ở bên, Ngô Tam Pháo mặt dày gặm miếng chân gà, hắn ta và Thái Ất Chân Nhân giống nhau, có sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của Diệp Thành.
“Hai người lấy đâu ra tự tin vậy chứ?”, Ngưu Thập Tam tặc lưỡi nhìn cả hai người bên cạnh.
Advertisement
“Chết thì chết, có gì ghê gớm đâu”, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông về cơ bản đều nhếch miệng cười mỉa mai, dù sao thì hai bên cũng không phải là người của bọn họ, bọn họ chẳng có lý gì phải xót.
“Bình Nhi quả nhiên không làm ta thất vọng”, lại nhìn sang phía Thông Huyền Chân Nhân, ông ta vuốt râu mặt mày tự đắc, còn khi nhìn sang Diệp Thành, ông ta lại tỏ vẻ giễu cợt khinh khi.
“Cũng chỉ vì hắn có khả năng chiến đấu mạnh mẽ thôi”, ở bên, mấy lão tổ của Hằng Nhạc Tông lần lượt thêm vào, “phạm bao nhiêu tội nghiệp như vậy, nếu hắn không phải là kí chủ của Hằng Nhạc Tông thì lão tử đã chém chết hắn từ lâu rồi”.
Đương nhiên những lời này bọn họ chỉ nói thầm trong lòng, mặc dù bọn họ không coi Doãn Chí Bình ra gì nhưng bọn họ lại cần khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hắn.
Rầm!
Khi tứ phương đang xôn xao thì bên trong kết giới chợt vang lên tiếng động mạnh, một kiếm của Doãn Chí Bình đánh bay Diệp Thành sau đó tung ra Thái Hư Long Ấn khiến Diệp Thành vừa đứng vững suýt chút nữa phải quỳ sụp xuống đất.