“Thật là đã làm khó cho mọi người rồi”.
“Cho nên có một số chuyện chúng ta cố gắng làm càng sớm càng tốt”, Diệp Thành lên tiếng, “mạng lưới tình báo chính là tai mắt của Chính Dương Tông, đã đến lúc xử lý bọn họ rồi. Khi tam tông nổ ra hỗn chiến, mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông bị đánh cho tê liệt, giờ đến lượt Chính Dương Tông rồi, bọn họ cũng giống như những kẻ mù, không có sự giám sát của mạng lười tình báo thì chúng ta dễ dàng hành động hơn nhiều”.
“Việc này ngươi phải gọi ta theo, ta thích nhất là đột kích như vậy”, Thượng Quan Huyền Cương lập tức xoa xoa tay.
Advertisement
“Đương nhiên rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “sự thực chứng minh dưới sự áp chế thực lực tuyệt đối sẽ có hiệu quả không ngờ, cũng giống như trận chiến lần này, chúng ta phải đánh cho thật đẹp, khi tiêu diệt được mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông thì chúng ta cũng sẽ làm như thế, cái chúng ta cần chính là nhanh chóng và dứt khoát”.
“Đêm nay cứ làm vậy đi”, Thượng Quan Huyền Cương với bộ dạng nóng lòng muốn thử. Đừng thấy ông ta tỏ thái độ mà nghĩ ngay thẳng, thực ra từ trong cốt cách, ông ta là một kẻ tiện nhân không hơn không kém.
“Từ đã”, Diệp Thành xua tay, “Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc đang âm thầm điều tra cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông ở Nam Sở, đợi tới khi điều tra ra được toàn bộ rồi thì ra tay cũng không muộn, đã không đánh thì thôi, đã đánh là phải đánh triệt tận gốc”.
“Ta nói, chúng ta có thể ăn chút gì đó được không?”, khi mọi người đang bàn tán xôn xao, Cổ Tam Thông ngồi một bên lên tiếng phàn nàn, “các người rõ ràng là định nói đến sáng mai mà”.
Ngay lập tức, Thượng Quan Huyền Tông bật cười, dặn dò xuống dưới, thế rồi tiệc rượu được bày biện chu đáo.
Khung cảnh lúc này rất náo nhiệt, người nhà Thượng Quan tâm trạng hào hứng. Hôm nay bọn họ dành được hiến thắng và còn có chỗ dựa vững chắc, đây đúng là song hỉ lâm môn.