“Thật bất ngờ!”, mọi người lại thở dài: “Hai người họ khá thành thục việc tạo pháp trận kết giới, nếu có họ giúp đỡ thì kết giới phòng ngự và pháp trận công kích của chúng ta sẽ càng thêm kiên cố, vững chắc”.
“Chuyện chính đã xong, vãn bối có chuyện phiếm này muốn hỏi”, Diệp Thành ngoáy tai: “Mọi người đều hiểu con người của Linh Chân, tại sao còn từ xa xôi chạy tới Nam Sở chúc thọ ông ta?”
Nói xong hắn còn nhìn Hoàng Đạo Công: “Nhất là tiền bối đó, người chạy tới đây chúc thọ Linh Chân, cố ý gây thêm phiền phức cho Hạo Thiên thế gia đúng không?”
Advertisement
“Ngươi đừng đổ oan cho ta”, Hoàng Đạo Công không tán thành: “Ta đâu có rảnh chạy tới đây chúc thọ, ông ta là cái thá gì! Chỉ là thời gian này vừa hay ta đang ở Nam Sở, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu ta? Ta không lừa ngươi đâu, ta còn chẳng có quà mừng, cứ thể đi vào thôi. Ta còn định nhân lúc hỗn loạn kiếm ít bảo bối ở Chính Khí Điện, kết quả bị ngươi làm vậy, hỏng hết cả kế hoạch”.
“Ta tin”, Diệp Thành sờ cằm với vẻ mặt nghiêm túc, thầm nói ông lão này mà đi cùng lão già Gia Cát Vũ chắc sẽ ăn ý lắm, chưa biết chừng hai lão già này còn hận gặp vì gặp nhau hơi muộn.
“Chúng ta tới chúc thọ, tiểu hữu đừng để ý”, bên này, phía Âu Dương Hải cười bảo: “Đương nhiên chúng ta biết con người của Linh Chân, nhưng chúng ta không đến vì ông ta, tiền bối mấy nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với tiền bối của Chính Khí Điện từ lâu đời, vậy nên dịp thế này vẫn phải đi”.
“Nghe mọi người nói vậy, trong lòng ta cũng thoải mái hơn”, Diệp Thành mặt dày cười ngoác miệng.
Nói xong mọi người đứng dậy, liên minh là chuyện lớn, họ cần gấp rút trở về gia tộc.