Mặc dù khả năng chiến đấu của ông ta không phải ở trạng thái đỉnh phong nhưng sức công kích cũng vô cùng bá đạo, long đao trong tay liên tục rung lên, mỗi một lần ra tay đều khiến thiên địa như vụn vỡ.
Có điều, người mà Đao Hoàng phải đối đầu lại là Quảng Long – tị tổ của Chính Dương Tông. Mặc dù Quảng Long là Âm Minh Tử Tướng nhưng tính chất lại gần như Âm Minh Khôi Tướng, khả năng hồi phục bá đạo, vả lại ông ta còn có thể thi triển rất nhiều bí thuật thần thông trước kia, trận đại chiến của cả hai người bất phân thắng bại, cảnh tượng vô cùng khốc liệt, không chỉ Âm Minh Tử Tướng mà đến cả tu sĩ liên quân tứ phương cũng phải hứng chịu làn sóng trấn áp, từng đám tu sĩ hoá thành huyết vụ.
Advertisement
“Muốn giải quyết triệt để đại quân Âm Minh thì phải xử lý nguồn cơn từ phía Pháp Luân Vương”, ở một nơi khác trong trời đất, Độc Cô Ngạo lạnh lùng lên tiếng, sau khi chém ra một kiếm đánh lùi tị tổ Ngọc Cơ của Hằng Nhạc Tông, ông ta không quên nhìn sang Pháp Luân Vương ở tông môn của Chính Dương Tông ở phái cách đó rất xa.
“Ông ta biết rõ điểm này nên đương nhiên sẽ không nhẹ dạ mà ra khỏi kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”, Thiên Tông Lão Tổ đang đại chiến với tị tổ Thanh Vân lên tiếng, “muốn giết ông ta thì phải phá được kết giới hộ sơn trước đã”.
“Việc này gần như khó có thể thành công”, Hằng Nhạc Chân Nhân nghiêm giọng nói: “Trên bảy phần binh lực của chúng ta đều bị đại quân Âm Minh khống chế, chỉ dựa vào không tới ba phần binh lực thì căn bản không thể công phá kết giới hộ sơn của Chính Dương Tông”.
“Đúng là tính toán sai lầm”, Chung Giang hắng giọng lạnh lùng, “chúng ta đã đánh giá quá thấp Pháp Luân Vương rồi”.
“Cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao Diệp Thành lại trì hoãn hết lần này tới lần khác không muốn khai chiến với Chính Dương Tông”, Cổ Tam Thông tung một chưởng về phía lão tổ Âm Minh Tử Tướng của Thanh Vân Tông, tiếp đó lại sát phạt về hướng khác, “khả năng chiến đấu của Chính Dương Tông vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta”.