Rầm! Đoàng!
Tường thành của cổ thành bị phá một lỗ hổng, Diệp Thành thảm hại lồm cồm bò ra khỏi đó, hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lúc này hắn đâu còn dáng vẻ của Thánh Chủ Thiên Đình nhưng hắn lại chuồn đi mau lẹ như vậy không phải không có lý do.
Advertisement
Hắn thực sự đã thu lại khả năng chiến đấu nhưng lại chỉ thu lại ba phần, mặc dù với ba phần sức chiến đấu có thể đánh được vài chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cổ thành này lại không phải chỉ có vài chục người mà là vài trăm người.
Thế nhưng Diệp Thành đột nhiên thu lại sức chiến đấu thực sự đã khiến đạo thân Tinh Thần bị tổn hại nặng nề, đạo thân dang dốc sức định tung đại chiêu với Hoắc Tôn nhưng vì khả năng chiến đấu mất đi ba phần sức nên hắn suýt chút nữa bị Hoắc Tôn giết chết.
“Lão Tử đây không phải không thể làm gì các ngươi, có gan thì đánh một một với ta xem”, mặc dù Diệp Thành miệng mắng chửi nhưng chân vẫn chạy nhanh thấy rõ.
Phía sau hắn, người của Thị Huyết Điện tốc lực đuổi theo, phía trước là vài trăm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, phía sau là hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, từng toán người dày đặc, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay nghiến răng ken két.
“Lão tử không đánh được ngươi thì lần sau chiến tiếp”, phía này, đạo thân của Diệp Thành cũng chạy nhanh không kém, đúng là đạo thân của Diệp Thành nên bị người ta lùa như vậy rồi mà miệng vẫn còn đê tiện mắng chửi người khác.
Lại nhìn phía sau hắn, mặc dù chỉ có một mình Hoắc Tôn nhưng cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, Thái Nguyệt Thần Hải choán lấp cả bầu trời và mặt đất, luồng khí lấy từ mặt trời, đạo tắc lấy từ hắn vô cùng mạnh mẽ, những nơi hắn đi qua núi non sụp đổ.