“Âm hồn không tan”, Diệp Thành hừ lạnh rồi đứng dậy, nhưng thay vì chiến đấu hắn lại chạy trốn, trạng thái lúc này của hắn không thích hợp để chiến tranh, nếu đại quân Thị Huyết Điện tới thì gay to.
Nhưng khi hắn xoay người thì đuôi mắt liếc thấy một bóng người.
Ông ta mặc áo giáp màu máu, vóc dáng uy nghiêm, khí huyết sắc dồi dào quanh người, còn có lôi điện xẹt qua.
Advertisement
Huyết Liêu!
Một tia sáng loé lên trong mắt Diệp Thành, người bên ngoài ngọn núi chẳng phải Huyết Liêu – điện chủ phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện sao?
Diệp Thành dừng bước, lại quay trở về.
Nếu là điện chủ khác của Thị Huyết Điện thì thôi, nhưng Huyết Liêu thì khác, ông ta có Thiên Nhãn, hơn nữa còn là Thiên Nhãn không yếu, chứa đựng Thiên Nhãn bản nguyên tinh tuý, là thứ cần thiết để dưỡng Tiên Luân Nhãn.
“Hôm nay đã tới thì đừng đi nữa”, Diệp Thành cười lạnh lùng, trốn vào không gian hư vô, lén chạy ra ngoài núi.
Bên ngoài núi, Huyết Liêu đã dừng bước, hai mắt loé lên ánh sáng màu tím, ông ta nheo mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện điều gì.
“Điện chủ, có khi nào Diệp Thành đã về Nam Sở rồi không?”, một thống lĩnh hỏi.
“Không thể nào”, Huyết Liêu lập tức phủ định: “Hơn tám phần truyền tống trận của Nam Sở đã bị phá huỷ, những truyền tống trận còn lại đều được canh phòng nghiêm ngặt, lẽ nào hắn bay về Nam Sở? Chắc chắn hắn vẫn đang ở Bắc Sở”.