“Đây…”, Liễu Như Yên hé miệng nhưng không biết phải trả lời làm sao.
“Nơi này là nước Nam Triệu”, một người mặc y phục đen trả lời thay cho Liễu Như Yên, “vị trước mặt ngươi là công chúa khai quốc của nước Nam Triệu, công chúa xuất cung đi tìm hiểu đời sống nhân dân, trên đường đi gặp gió tuyết nên mới dừng chân ở đây, còn ngươi, chúng ta thực sự không biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, nhưng điều chắc chắn là đầu ngươi hình như không được bình thường, ừm, nói chính xác hơn thì ngươi bị mất trí nhớ”.
“Mất trí nhớ?”, sau khi nghe người này nói, Diệp Thành vẫn ngó lơ phần nửa đầu lời nói nhưng sau khi nghe tới mất trí nhớ thì hắn chợt ngỡ ngàng.
Advertisement
Diệp Thành bất giác day trán, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây thì quả thực hắn cảm thấy khó hiểu bởi những phần kí ức không liền mạch, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy mình đã quên đi gì đó.
“Công chúa đang gảy đàn thì ngươi mới tỉnh táo”, người mặc y phục đen kia lại lên tiếng.
“Ý của ngươi là nếu cô ấy không gảy đàn thì ta sẽ rơi vào trạng thái mất trí nhớ sao?”, Diệp Thành nhìn người kia.
“Không thể phủ nhận đầu óc của ngươi hiện giờ rất sáng suốt”, người kia gãi tai đáp.
“Hắn nói đúng đấy”, Liễu Như Yên lên tiếng, “trước đó huynh giống như một thi thể vô hồn, huynh không nhớ ta, cũng không nhớ mình là ai, chỉ cần ta ngừng gảy đàn thì huynh lại lần nữa rơi vào trạng thái đó”.
“Vậy thì không được ngừng gảy đàn”, Diệp Thành vẫn day trán hình như hắn nhớ ra gì đó, mọi thứ giống như một giấc mộng, vừa tỉnh lại thì hắn đã từ Vân Nhược Cốc ngủ say tới cái miếu hoang này rồi.
“Ba đạo thân bị trảm, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng chìm vào ngủ say”, ánh mắt Diệp Thành loé lên tia sáng, hắn nhớ cảnh tượng cuối cùng ở Vân Nhược Cốc nhưng hiện giờ nghĩ lại thì đó hình như là sự việc xảy ra cách đây rất lâu rồi.