Đột nhiên Diệp Thành chìm vào trạng thái ngủ say.
Liễu Như Yên ra khỏi lầu các, gọi một cung nữ thông minh lanh lợi đến, cô ấy đưa cho cô một cây đàn.
Chẳng mấy chốc, tiếng đàn du dương vang lên trong vườn, đàn bướm tung tăng bay múa, chim chóc đậu trên lan can, tiếng đàn êm dịu khiến Nhược Hi và Liễu Thanh Tuyền đều ngưng đùa giỡn.
“Tiểu Nguyệt, ta cho ngươi ba ngày để học khúc đàn này”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nói: “Ngươi phải nhìn thật kỹ, học bằng cả trái tim, không được lười biếng”.
Advertisement
“Nô tỳ đang học rồi ạ”, cung nữ tên Tiểu Nguyệt nhìn không rời mắt, mỗi lần Liễu Như Yên gảy đàn, cô ấy đều âm thầm ghi nhớ.
Không bao lâu, tiếng đàn dừng lại, Liễu Như Yên đứng dậy còn cung nữ Tiểu Nguyệt thì ngồi xuống.
Tiếng đàn lại vang lên, cho dù nhớ kỹ nhưng Tiểu Nguyệt vẫn lúng túng, khúc đàn hay bị cô ấy chơi đứt quãng, còn kém Liễu Như Yên rất nhiều.
“Cứ từ từ!”
Liễu Như Yên cười nhẹ, bước ra khỏi mái đình.
Trên lầu các, Diệp Thành nằm ngủ không yên trên chiếc giường lớn êm ái, tiếng đàn hỗn loạn truyền đến khiến tinh thần hắn không yên, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn, trên trán thi thoảng lại chảy ra mồ hôi lạnh.
Đến khi Thiên Ma diệt Thất Sát sẽ là lúc trận chiến chư tiên nổ ra!
Vẫn là giọng nói hư ảo đó, giống như tiếng Phật nói, lại giống như Ma chú, lặp đi lặp lại.