“Ngươi có thể chặn ta một lần thì có thể chặn ta lần thứ hai sao?”, thần sắc của Diệp Thành lạnh băng, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
“Rồi sẽ có một ngày ta vượt qua được cánh cửa đó”.
“Rồi sẽ có một ngày ta sẽ sát phạt cửu tiêu lật đổ cả cái gọi là trời nhưng với vẻ đạo mạo an nhiên”.
Advertisement
Cuối cùng, Diệp Thành liếc nhìn hư không lần nữa sau đó quay người.
Thế nhưng khi hắn sắp bước ra khỏi ý cảnh kì diệu đó thì hắn lại chợt dừng chân.
Diệp Thành cau mày, hắn quay người nheo mắt nhìn cánh cửa trên hư không lần nữa.
“Không đúng”, Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn thấu gì đó, “vượt qua cánh cửa kia thì không còn là cảnh giới Thiên nữa”.
“Vì sao lại có hai cánh cửa?”, Diệp Thành chăm chú quan sát, vượt qua cánh cửa trước mặt thì phía sau đó còn có một cánh cửa khác, vượt qua cánh cửa đó mới là cảnh giới Thiên thực thụ.
“Ta đã trải qua chín tầng cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện giờ là cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong rồi, vì sao còn phải vượt qua hai cánh cửa mới tới được cảnh giới Thiên?”, Diệp Thành cau mày nghĩ không ra nguyên do.
“Lẽ nào đây là cấm cố mà trời xanh đặt ra cho mình?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn lại lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, quay người bước ra khỏi cảnh giới kì diệu kia. Thắc mắc của Diệp Thành chỉ có thể tìm Thái Hư Cổ Long để hỏi.
Trong Vân Nhược Cốc, Diệp Thành chợt mở mắt.