“Cười… Cười lên cho lão tử!”, bàn tay đầy máu của Trần Vinh Vân run rẩy đưa lên, muốn vuốt ve gò má cô.
Hạo Thiên Thi Vũ mặt đầy nước mắt, cô không nói gì, thiêu đốt thọ nguyên điên cuồng đẩy tinh nguyên, chỉ mong cứu được hắn.
Nhưng trời cao không thương xót, mọi cố gắng của cô đều là vô ích, dù cô điên cuồng thế nào cũng không ngăn được linh hồn bản mệnh đang liên tục tiêu tán của Trần Vinh Vân.
Advertisement
Ầm!
Thiên Ma quân tấn công lên đỉnh núi, hơn mười trưởng lão của Chú Kiếm Thành liều mạng chống cự nhưng rồi cũng từng người một ngã xuống, hoá thành tro tàn.
“Chúng ta cùng nhau lên đường”, nhìn Thiên Ma quân bao quây xung quanh, Hạo Thiên Thi Vũ từ bỏ truyền tinh nguyên, ôm chặt Trần Vinh Vân dịu dàng như nước.
Nhưng khi ma binh vung đao lên thì một thân ảnh to lớn từ trên trời bay xuống, một chưởng hất văng cả đám, đó chính là Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình.
Đi!
Tiêu Phong bước đến túm hai người lên hư thiên, vì thế lưng ông đã trúng một kiếm, ma binh đông như thuỷ triều đuổi theo sát sao, phía trước cũng có ma binh chặn đường.
Tiêu Phong vừa bảo vệ hai người vừa chiến đấu hết mình, hy vọng tìm được một lối thoát.