Nói ra thì một trăm tuổi ở Chư Thiên Vạn Vực cũng không phải là lớn, hiện tại Diệp Thành cũng đã một trăm ba mươi ba tuổi.
Tuổi thọ của tu sĩ ở đây dài hơn ở Đại Sở rất nhiều, chẳng qua vì họ không bị áp chế tu vi, tu vi nhìn chung cũng cao hơn Đại Sở, tu vi cao thì đương nhiên tuổi thọ cũng sẽ dài.
Ví dụ như cảnh giới Thiên có thể sống đến hơn một nghìn tuổi, cảnh giới Hoàng có thể sống đến hơn hai nghìn tuổi, cảnh giới Thánh Nhân lại càng sống lâu hơn, đến hơn ba nghìn tuổi, tính như vậy, hơn một trăm tuổi với tu sĩ chẳng khác gì một đứa trẻ.
Advertisement
Nhưng một trăm tuổi đã lên được cảnh giới Thiên tầng thứ ba, vậy người thanh niên này hẳn là người có thiên phú cực cao.
Vẫn là câu nói đó, núi cao còn có núi cao hơn!
Ở Đại Sở, chẳng hạn như phía Ma Vương hay Quỷ Vương, có ai không sống đến gần một nghìn tuổi, chờ cả một đời cũng không biết cảnh giới Thiên là cảm giác thế nào, nhưng ở Chu Tước Tinh lại không thiếu người cảnh giới Thiên.
“Tiểu tử, để túi đựng đồ lại, ngươi có thể đi rồi”, người thanh niên áo trắng cất lời, giọng nói còn nữ tính hơn cả vẻ bề ngoài, trong đôi mắt phượng loé lên u quang lạnh lẽo.
“Xem ra ngươi đã làm không ít việc giết người cướp của”, Diệp Thành chầm chậm đứng dậy, cười khẩy nhìn người thanh niên áo trắng.
“Vậy thì sao?”, người thanh niên áo trắng càng cười bỡn cợt hơn, vẻ điềm tĩnh của Diệp Thành khơi dậy hứng thú mãnh liệt trong lòng hắn ta.