“Huynh có ân oán gì với nhà họ Hoàng ở thành Hạo Miểu thế?”, Diệp Thành đi vòng ra sau lưng Chu Ngạo, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn ta, Thánh thể bản nguyên truyền vào cơ thể, giúp hắn ta tẩy luyện huyết mạch.
“Chúng đã diệt sạch cả nhà ta”.
“Còn có chuyện này nữa à”, Diệp Thành cau mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Advertisement
“Ba năm trước, nhà Sất Vân có được một món bảo vật”, Chu Ngạo lên tiếng, nhưng nụ cười lại thê lương: “Chính bảo vật này đã mang đến tai hoạ cho nhà Sất Vân, ngoài ta ra không còn ai sống sót”.
“Nhà họ Hoàng muốn thì đưa cho họ, điều này mà lão tổ nhà huynh cũng không nhìn ra à?”
“Nhà họ Hoàng muốn, nhà Sất Vân sao có thể không đưa”, giọng Chu Ngạo lạnh như băng: “Nhưng nhà họ Hoàng hoàn toàn không cho nhà Sất Vân cơ hội này, ảnh vệ Xích Diệm đột nhiên phát động tấn công”.
“Nói như vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành nói xong tế ra Thánh huyết, truyền vào cơ thể Chu Ngạo: “Đợi giúp huynh củng cố xong tu vi, ta sẽ đưa huynh quay lại trả thù, diệt sạch nhà họ Hoàng”.
“Chuyện này còn phải bàn bạc lâu dài”, Chu Ngạo vội nói: “Nhà họ Hoàng có lai lịch cực kỳ thâm hậu, vô số cao thủ, còn có hai Chuẩn Thánh trấn thủ, trong thời gian ngắn chúng ta không thể đấu lại bọn chúng”.
“Đại Đế ta còn giết rồi, lẽ nào lại sợ hai Chuẩn Thánh?”, Diệp Thành cười khẽ.
“Điều này thì ta tin”.