Đêm khuya, Diệp Thành mới thu tay lại.
Tô Tâm Nhi ngồi khoanh chân tại chỗ, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông cô thanh khiết vô cùng.
Diệp Thành bước lên đỉnh núi, hắn lấy ra hai bức tranh cuộn, một tấm là Sở Huyên, Sở Linh, một tấm vẽ Hồng Trần, dưới ánh sao, hai bức tranh này còn mang theo sắc màu thần bí khiến hắn nhìn không thấu.
Advertisement
Không biết từ bao giờ hắn mới cất tranh đi, lấy ra cái gương trong túi đựng đồ, lặng lẽ soi gương nhìn khuôn mặt mình.
Thế nhưng điều đáng bất ngờ đó là trong gương không hề có gương mặt hắn, như thể hắn không tồn tại vậy.
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo nỗi thê lương, không ai biết nụ cười của hắn có ý gì, càng không ai biết vì sao cái gương này lại không thể soi chiếu ra hắn, đáp án thần bí kia có lẽ cũng chỉ hắn biết, biết càng nhiều lại khiến tâm hồn hắn run rẩy.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cái gương trong tay hắn hoá thành tàn tro bay đi.
Dưới bầu trời sao, bóng hình Diệp Thành trở nên hết sức đơn độc, cơn gió thổi bay mái tóc đen nhánh của hắn, hết lần này tới lần khác phả vào khuôn mặt hắn nhưng lại không thể che đi được nét thăng trầm của thời gian.
Đôi mắt Diệp Thành trở nên ảm đạm, trong nụ cười mang theo nỗi bi đát, hắn giống như pho tượng đứng đó sừng sững.
Bên dưới, Tô Tâm Nhi đã tỉnh lại, cô tĩnh lặng bước lên đỉnh núi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Tô Tâm Nhi khẽ mím môi, cuối cùng cô cũng lựa chọn đứng sau Diệp Thành, khẽ bóp vai hắn như một nha hoàn đang giúp thiếu gia của gia tộc mình bớt mệt mỏi.