Tu sĩ Cực Dương Tông mặt mày tái nhợt kinh hãi nhìn tiên sơn nhà Mộ Dung.
Nơi đó, Thánh Vương người Man đã bước ra, mỗi bước đi đều khiến hư thiên rung chuyển.
Ba Thánh Nhân của Cực Dương Tông nhoe mắt nhìn chằm chằm người kia: “Nhà Mộ Dung có Thánh Nhân?”
Advertisement
So với người của Cực Dương Tông thì người nhà Mộ Dung lại phẫn chấn hơn nhiều, Thánh Vương thực thụ là một cự thần, đó là sự mạnh mẽ tới mức nào, không một ai ở đây có thể đối đầu.
Man Hùng cũng bay ra khỏi tiên sơn chạy đến bên cạnh Thánh Vương người Man kia sau đó không quên chỉ vào kẻ mạnh của Cực Dương Tông ở phía đối diện: “Cha, chính là đám nhãi này đánh con dâu của người hôm qua”.
“Vì sao đánh con ta?”, Thánh Vương lên tiếng, ánh mắt rực lửa nhìn ba Thánh Nhân đứng đấu Cực Dương Tông.
“Người Man hoang dã, đừng hống hách”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng lạnh lùng.
“Cha, tên này mắng cha”, Man Hùng gãi tai.
“Ta nghe thấy rồi”.
“Tên người Man ở đâu ra, cút ngay”, một Thánh Nhân của Cực Dương Tông hắng giọng vung tay giáng tới, chưởng ấn khổng lồ rợp trời như ngọn núi giáng xuống mang theo uy lực mạnh mẽ.
Thánh Vương người Man cũng di chuyển, không nói lời nào lập tức vung gậy răng sói.