Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, nhân lúc lão già kia ở thế yếu, hắn muốn đoạt luôn cái mạng của lão.
Ngươi định không chết không nghỉ sao?
Lão già lưng gù rít lên, phần trán có tiên quang hiển hiện, mỗi một đạo tiên quang đều cuốn theo pháp khí mạnh mẽ, đếm số lượng thì còn hơn cả nghìn, vì để giữ lại mạng sống mà lão ta không màng tới tất cả.
Advertisement
Có điều, trước mặt Diệp Thành, cho dù có thêm nhiều pháp khí cũng vô dụng, Hỗn Độn Thần Đỉnh sừng sững giữa đất trời, giống như ngọn núi khổng lồ rung chuyển, có hỗn độn khí lưu, hàng ngàn pháp khí bị nghiền nát, tinh tuý của pháp khí cũng theo đó mà bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của thần đỉnh.
Lúc này, lão già lưng gù không còn chỗ dựa nữa, lão ta lập tức quay người nhưng bị thiên kiếp giáng trúng, vừa đứng vững thì Diệp Thành đã sát phạt đến, một kiếm phong thần khiến nguyên thần của lão ta bị trảm tan hoang.
Có lẽ cho tới khi hồn phách tiêu tán, lão ta cũng mới thực sự cảm nhận được thế nào là hối hận, hối hận vì không nên lôi Diệp Thành với ý thức lơ lửng về đây luyện đan dược khiến bản thân chuốc hoạ diệt thân.
Sau khi trảm lão già lưng gù, Diệp Thành cứ thế cầm lấy sát kiếm nhuốm máu sát phạt về phía bà già lưng gù kia.
Bà ta chạy rất nhanh, đã ra khỏi cổ tinh này giống như một đạo tiên mang bay vào tinh không.
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, bà ta biến sắc, cơ thể run lên. Diệp Thành sát phạt tới đây chứng tỏ lão già lưng gù kia đã bị trảm diệt, vả lại còn bị trảm trong thời gian ngắn, bà ta và ông ta cùng cấp bậc, Diệp Thành có thể diệt được lão ta thì đương nhiên cũng có thể diệt được mình.
Nghĩ tới đây, bà già lưng gù thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.