“Vãn bối hiểu được”, Diệp Thành lấy bình rượu ra: “Nếu là vãn bối, vãn bối cũng sẽ đi theo con đường của tiền bối, chúng ta đều có người cần bảo vệ, dù cách để bảo vệ ấy có dơ bẩn thế nào”.
“Đã biết là ta lợi dụng ngươi rồi, ngươi còn muốn liều mạng với Cô Lâu Lão Tổ nữa không?”
Advertisement
“Liều mạng thì không đến mức, ông ta không đánh lại được vãn bối”, Diệp Thành nở nụ cười, thản nhiên nhún vai.
“Ta thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin nữa”, Thiên Linh Lão Tổ bật khỏi: “Nhưng dù vậy, ta cũng vẫn sẽ đi theo ngươi, mục đích của chúng ta giống nhau, đều là tiêu diệt Cô Lâu Lão Tổ, ta đã sắp chết rồi nhưng vẫn còn một vài công dụng, hay để ta đánh tiên phong thay ngươi đi”.
“Tiền bối đừng bi quan như vậy, vãn bối có cách chữa trị vết thương cho người”.
“Thật sao?”, Thiên Linh Lão Tổ chợt quay đầu, đôi mắt già nua ảm đạm cũng sáng lên.
“Thương thế của tiền bối xuất phát từ sợi tóc kia, tuy nghiêm trọng hơn đạo thương nhưng lại dễ trị hơn đạo thương nhiều”, Diệp Thành mỉm cười, lấy tiên hoả ra, ngọn lửa màu vàng sáng rực lơ lửng trong lòng bàn tay.
Thấy Diệp Thành điều khiển ngọn lửa, đôi mắt phát sáng của Thiên Linh Lão Tổ lại nhanh chóng tối đi: “Lão phu đã thử nhiều lần lắm rồi, dùng chân hoả không có tác dụng”.
“Cấp bậc chân hoả đương nhiên không có tác dụng”, Diệp Thành cười khẽ, cho tiên hoả bao quanh nguyên thần của Thiên Linh Lão Tổ, Cửu Võ Tiên Viêm của Tiên Võ Đế Tôn là tiên hoả chí dương, mà sợi tóc kia là vật của người chết nên thuộc về chí âm, chí dương với chí âm trời sinh tương khắc.