Diệp Thành không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một chiêu mạnh nhất, vẻ mặt hắn lãnh đạm, không có một tia thương hại.
Trận chiến lại nổ ra.
Đây mới là trận chiến kinh thiên động địa thực sự. Số người tham chiến lên đến gần chục triệu, trên là cửu tiêu hư vô, dưới là đại địa mênh mông, xa là hư không vời vợi, gần là ngọn núi cao ngất, đập vào mắt toàn là bóng người đang chiến đấu, liên tục có người vọt lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống đại địa.
Advertisement
Đây mới thật sự là mạng người như cỏ rác, Thánh Nhân cũng chẳng bảo vệ được mình chứ nói gì là Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, đến chạy trốn cũng không thể, ai nấy đều đỏ mắt chém giết, không chết không thôi.
Bên ngoài Cô Lâu Tinh đã có rất nhiều tu sĩ đang tập trung ở đó, đa phần là tán tu và thế lực trung lập chạy đến xem chiến.
Nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, tim mọi người đều đập thình thịch.
Tiếng thở dài, tiếng tặc lưỡi, tiếng cảm khái, tiếng hô ngạc nhiên hình thành làn sóng thuỷ triều, hết đợt này đến đợt khác.
Đó là Cô Lâu Vương Điện đấy! Bá chủ của tinh vực này, kẻ mạnh như mây, còn có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ, thế nhưng bây giờ lại bị bao vây tấn công tứ phía, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay chúng sẽ bị xoá sổ.
Mọi người xem rất hăng say, hả hê, chỉ vì bao năm qua Cô Lâu Điện đã tàn sát quá nhiều người, bây giờ bị diệt môn cũng là quả báo, không có bọn chúng gây chuyện thì tinh vực này sẽ yên bình hơn rất nhiều.