“Nhìn thấu quá nhiều thiên cơ chưa chắc đã là việc tốt”, Chu Dịch lắc đầu mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo sự áy náy: “Ta có phần hối hận về quyết định năm xưa khi đẩy ngươi vào con đường không có lối quay đầu”.
“Tiền bối đừng áy náy”, Diệp Thành mỉm cười, “người đã có thể tính toán ra Đại Sở có thể luân hồi thì đương nhiên cũng có thể tính ra được vãn bối cần chu thiên diễn hoá để tìm người chuyển kiếp, tiền bối chỉ để lại cho vãn bối tiên thuật tính toán, chỉ có một tia hi vọng nhưng vãn bối từ đầu tới cuối chưa bao giờ hối hận vì đã tu luyện chu thiên diễn hoá, vì nó quả thực đã giúp vãn bối tìm thấy quá nhiều anh hồn của Đại Sở”.
Advertisement
“Cho dù là vậy thì ta cũng không yên lòng”.
“Tiền bối nói quá rồi, việc này là quyền lựa chọn của vãn bối”.
“Chu thiên diễn hoá sẽ bắt đầu thôn tính tu vi của ngươi sau khi ngươi độ thiên nhân ngũ suy”, vì quá hối hận nên Chu Dịch bắt đầu giải thích cho Diệp Thành về truyền thừa cổ xưa: “Đó chính là sự khởi đầu của ngươi khi trở thành thiên sĩ vô tu, mỗi lần hút một phần tu vi của ngươi thì bí thuật của ngươi cũng sẽ tăng lên một phần, khi tu vi của ngươi tán tận thì bí thuật chu thiên diễn hoá cũng theo đó mà đạt tới đỉnh cao, một khi trở thành tu sĩ vô tu thì không thể nào bước đi trên con đường tu luyện được nữa, trừ phi ngươi luân hồi giống ta, nhưng đây không phải là Đại Sở, không thể nào luân hồi”.
“Vậy tuổi thọ của thiên sĩ vô tu thì sao? Có thể sống được bao lâu?”, Diệp Thành nhìn Chu Dịch với ánh mắt đầy hi vọng.
“Vậy thì phải xem ngươi nhìn thấu được bao nhiêu huyền cơ”, Chu Dịch chậm rãi nói, “từ giây phút ngươi trở thành tu sĩ vô tu thì mỗi một lần tính toán, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm đi, đó chính là phản phệ khi nhìn thấu thiên cơ của thượng đế, cho nên một khi tu vi tiêu tán thì đừng dùng đến chu thiên diễn hoá nữa, cái gọi là thiên cơ chính là cấm kị”.