Tiên Vương Tái Xuất

Chương 173


“Tôi là cái thá gì à?” Lạc Tú tức giận cười.

“Mấy người vẫn luôn cho rằng tôi đến nhà họ Hạ là để lợi dụng hôn ước mà ở rể nhà giàu có ư?”
“Hạ Hân Hân, cô đã quá coi thường Lạc Vô Cực tôi, cũng đã đánh giá quá cao nhà họ Hạ mấy người rồi.”
“Lạc Vô Cực tôi không cần phải trèo lên nhà giàu có nào cả vì bản thân tôi đã là một nhà giàu có rồi!” Lạc Tú nhìn Hạ Hân Hân và Hạ Thu Diễm với vẻ khinh thường.

“Đến nhà họ Hạ mấy người, tôi chưa từng chủ động nói tôi là chồng chưa cưới của cô, đúng chứ?”
Quả thật, từ khi Lạc Tú đến nhà họ Hạ, anh chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn, là do người nhà họ Hạ luôn tự mình nhắc đến chuyện này.

“Vậy thì chứng minh được điều gì chứ?” Hạ Thu Diễm không phục mở miệng nói.

“Chứng minh được điều gì ư?”
“Lạc Vô Cực tôi đến nhà họ Hạ không phải vì cái gọi là hôn ước lúc nhỏ, cũng chưa bao giờ muốn thực hiện hôn ước với Hạ Hân Hân.”
“Tôi đến nhà họ Hạ chỉ để đền đáp ân tình mà năm đó ba tôi đã nợ mấy người.”
“Báo đáp ân tình, cậu báo đáp như vậy ư?”
“Nhà họ Hạ của tôi cần năm triệu, cậu chỉ là một thằng nhóc con đến từ một thị trấn, cậu có số tiền đó không?” Hạ Thu Diễm cũng chẳng thèm nể mặt mà mở miệng nói.

“Chính cậu là người đã hủy hoại năm trăm triệu mà chúng tôi đã có thể lấy được.

Đây chính là trả ơn mà cậu nói đó ư?” Hạ Thu Diễm tiếp tục chỉ trích.

“Năm trăm triệu chứ gì?” Lạc Tú cười.

“Tôi sẽ đưa ngay cho cô một tỷ ngay, không cần thối lại.

Số tiền này coi như là sự đền ơn cuối cùng, nhưng từ nay về sau, nhà họ Lạc và nhà họ Hạ sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt.” Lạc Tú nói rồi lấy điện thoại ra.

“Nói năng bậy bạ.”
“Cỡ như cậu mà đòi lấy đâu ra một tỷ?” Hạ Thu Diễm châm chọc nói.


Còn Hạ Hân Hân thì lắc đầu thất vọng, cho đến giờ, Lạc Tú vẫn còn mạnh miệng.

Lập tức lấy ra một tỷ ư?
Ngay cả mấy nhà giàu có ở Hải Đông cũng không dám nói ra câu này, dù sao đó cũng đâu phải là giấy, đó là một tỷ tiền thật.

Rất nhiều nhà giàu nếu muốn huy động một số tiền lớn như vậy thì phải chuẩn bị trước vài ngày, bởi vì họ có tiền nhưng đa phần là bất động sản hoặc tài sản không phải tiền mặt.

Một tỷ tệ?
Một người đến từ một thị trấn nhỏ thì lấy đâu ra một tỷ chứ?
Nhưng Lạc Tú đã lấy điện thoại ra gọi cho Vương Phi.

Bây giờ vịnh Bàn Long dưới sự dẫn đầu của mấy lão đại ở Thông Châu đã hình thành một hiệu ứng dây chuyền, tuy không còn bán được nhiều như ngày đầu nhưng cũng đã bán được rất nhiều.

Hiện Lạc Tú có trong tay khoảng hơn bốn tỷ.

Tốc độ của Vương Phi rất nhanh, nhanh chóng đến ngân hàng xử lý, hơn nữa Lạc Tú có nhiều tiền như vậy đã trở thành khách hàng VIP nên càng được xử lý nhanh hơn.

Chưa đầy năm phút, điện thoại di động của Hạ Hân Hân vang lên.

Hạ Hân Hân lấy điện thoại ra xem, đột nhiên sững sờ.

Đúng là một tỷ, đúng là một tỷ đã chảy vào tài khoản của công ty nhà họ Hạ.

Nhìn thấy sắc mặt của Hạ Hân Hân, Hạ Thu Diễm cũng sáp lại gần, và choáng váng khi nhìn thấy thông tin trên điện thoại.

Có thể dễ dàng lấy ra một tỷ, Lạc Tú này có xuất thân thế nào đây?
Rốt cuộc anh giàu đến mức nào?
“Đã nằm trong tài khoản rồi phải không?”

“Vậy chuyện cũ đã xong, từ nay ai đi đường nấy, không ai nợ ai.” Lạc Tú mỉm cười, xoay người bước đi.

Ban đầu anh đến là muốn làm cho nhà họ Hạ vùng lên và trở thành một gia đình siêu giàu có bậc nhất.

Nhưng đáng tiếc, có vài người trong nhà họ Hạ khiến anh không thích.

Mấy lần dồn ép, anh không nói, thế mà còn liên tục gây rắc rối cho anh.

Ở bệnh viện, anh đã cứu sống Hạ Nguyên Vũ, trong KTV, anh đã cứu được Hạ Hân Hân một lần, hơn nữa còn vì nhà họ Hạ mà trúng thầu dự án hợp tác rất lớn.

Hôm nay anh lại cho họ hẳn một tỷ.

Thật ra nếu tính lại thì anh đã trả hết ân tình của họ rồi.

Là do Lạc Tú muốn đền đáp nhiều hơn nữa.

Nhưng muốn báo ơn cũng phải có điểm mấu chốt, không phải cứ mãi bấm bụng chịu đựng, không phải bản thân bị chà đạp mà vẫn còn muốn giúp đỡ người khác, vậy không phải báo ơn.

Đó cũng không phải là phong cách của Vô Cực tiên tôn, Lạc Vô Cực.

Hạ Hân Hân nhìn thông tin trên điện thoại của mình, đột nhiên cảm thấy rất hối hận.

Những gì Lạc Tú nói là đúng, bản thân người ta đã là gia đình giàu có, và anh không cần phải bám vào bất kỳ gia đình giàu có nào cả.

Cô ta chợt nhớ tới những gì Hạ Nguyên Vũ đã nói.

“Hân Hân, ba không quan tâm thái độ của con như thế nào, nhưng ba muốn nói với con một điều.


Tốt hơn là con nên bỏ thái độ khinh thường của mình với cậu ấy đi.”
“Nếu con vẫn còn có thái độ này, ba cho con một lời khuyên, sớm muộn gì con cũng sẽ hối hận!”
Bây giờ cô ta mới hiểu không có gì lạ khi Lạc Tú khinh thường Dương Thiếu Thiên, bởi vì người ta không quan tâm đến năm trăm triệu kia, bản thân người ta đã có tiền rồi.

Trước đây, cô ta luôn coi Lạc Tú là một thằng nhóc bần cùng nhưng giờ cô ta nhận ra mình nực cười đến nhường nào.

“Lạc Tú, anh đến nhà họ Hạ không phải để kết hôn với tôi ư?” Hạ Hân Hân nhìn theo bóng dáng Lạc Tú bước đi mà hét lên.

Thực ra lúc này Hạ Thu Diễm cũng đỏ bừng mặt lên, cô ta cũng hối hận rồi, rõ ràng là người có thể tùy ý lấy ra một tỷ, nói không chừng ngày sau còn lấy ra nhiều hơn.

Nếu một người như vậy tới ở rể hoặc kết hôn với Hạ Hân Hân thì nhà họ Hạ sẽ có một sự trợ giúp vô cùng đắc lực, đừng nói là khôi phục lại vinh quang trước đây, thậm chí vượt qua quá khứ cũng không phải là điều không thể.

Vì vậy lúc này Hạ Thu Diễm cũng đang nghĩ cách giữ Lạc Tú ở lại.

“Thật ra tôi đến đây, ngoài việc báo đáp ân tình ra, còn muốn từ hôn.” Lạc Tú cứ bước đi không hề quay đầu lại.

Đến từ hôn?
Điều này khiến Hạ Hân Hân đang muốn giữ Lạc Tú lại đã nổi giận.

Ý gì?
Lạc Tú thực sự coi thường cô ta ư?
“Lạc Tú, tôi thừa nhận là trước đây tôi đã hiểu lầm anh, nhưng đừng tưởng rằng anh có một ít tiền thì có thể tìm được người tốt hơn tôi!” Hạ Hân Hân cứng rắn hét vào lưng Lạc Tú.

Lúc này nước mắt củ cô ta trào ra.

Đến từ hôn ư?
Cô ta là Hạ Hân Hân, nữ thần trong mộng của mấy tay nhà giàu thế hệ thứ hai cơ mà.

Giờ phút này lại bị Lạc Tú ghét bỏ ư?
“Họ Lạc kia, tốt nhất cậu nên đứng lại, sự tình vẫn còn có thể cứu vãn, Hân Hân nhà tôi không phải ai cũng so được với nó đâu.” Hạ Thu Diễm cũng hét lên với Lạc Tú.

Tuy nhiên, bước chân của Lạc Tú cứ xa dần và hình ảnh bóng lưng mờ dần của anh như đang mỉa mai hai người họ.

“Hân Hân, không sao đâu, có gì hơn người chứ.


Có khi cậu ta chỉ có mỗi tiền thôi, vẫn kém xa mấy nhà giàu có ở Hải Đông.”
“Chỉ là một nhà giàu mới nổi mà thôi, người như cậu ta sao có thể tìm được người tốt hơn cháu chứ?” Hạ Thu Diễm ở bên cạnh an ủi.

Và khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cuối cùng Hạ Nguyên Vũ cũng nhận được tin xấu.

“Sao lại như vậy?” Hạ Nguyên Vũ sầm mặt hỏi.

Mấy người giành nhau kể loạn xạ một hồi lâu, cuối cùng Hạ Nguyên Vũ cũng hiểu ra được vấn đề.

“Hai đứa tụi bây, đúng là đàn bà mà, ngu xuẩn quá.”
“Chẳng phải cậu ta chỉ có một ít tiền thôi sao?”
“Em không tin cậu ta còn có năng lực khác?” Hạ Thu Diễm ấm ức nói.

“Thu Diễm, bao nhiêu năm nay anh đã quá nuông chiều em, có phải em nghĩ mình giỏi lắm phải không?” Lần này Hạ Nguyên Vũ thực sự rất tức giận.

“Bao nhiêu năm nay em vẫn không chịu đi lấy chồng, trong lòng em không tự trách à?” Hạ Nguyên Vũ chửi thẳng mặt.

“Còn Hân Hân, tốt hơn hết con nên đợi người ta nguôi giận rồi đi xin lỗi đi.”
“Hân Hân, đừng cho rằng mình sở hữu một công ty trị giá mấy trăm triệu là có quyền coi thường người khác.”
“Cậu ấy cho con một tỷ đúng không? Chắc con không biết là sau khi cậu ấy tốt nghiệp đại học xong vẫn luôn đi du lịch đó chứ?”
“Con lại càng không biết, cậu ấy đi Thông Châu không tới một tháng đã đột nhiên trở nên giàu có chứ? Số tiền đó cũng không phải do ba cậu ấy đưa cho đâu.”
“Không biết hiện tại cậu ấy có bao nhiêu tiền, như nói một tỷ một cách đơn giản như vậy, lại chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, ở Thông Châu có nhà giàu nào có thể làm được?”
“Con cho rằng hiện tại con đã nhìn rõ cậu ấy rồi ư? Không, ba e rằng con chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, con vẫn chưa nhìn rõ Lạc Tú đâu.” Hạ Nguyên Vũ thở dài.

Hạ Nguyên Vũ vừa dứt lời, Hạ Hân Hân đã choáng váng.

“Ba của cậu ấy hiện đang sống tại vịnh Bàn Long của Thông Châu, một căn nhà ở đó có giá là một vạn một mét vuông.

Ba nghe nói ông chủ bên đó cũng họ Lạc, ngay khi cậu ấy đến Hải Đông thì buổi sáng hôm đó mới bắt đầu mở phiên giao dịch.

Họ Lạc, bên kia bắt đầu phiên giao dịch, hơn nữa cậu ấy đã đến muộn, con hãy dùng não của mình mà suy nghĩ cho kỹ đi, điều đó nghĩa là gì?”
Hạ Nguyên Vũ chắp tay sau lưng bỏ đi, Hạ Hân Hân cũng không ngốc, cô ta lập tức nghĩ tới một khả năng, bỗng sắc mặt thay đổi..

Bình Luận (0)
Comment