Tiên Vương Tái Xuất

Chương 31


"Chiếc xe ở cửa là của ông chủ nào thế ạ? Là chiếc Lamborghini màu vàng đằng kia." Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

“Có chuyện gì không?” Lạc Tú quay đầu lại hỏi.

“Cảm phiền di dời một chút, xe của anh đang chắn đường một chiếc xe khác.” Nhân viên phục vụ nghe thấy chủ nhân của chiếc xe lên tiếng thì lập tức mỉm cười nói, dù sao ở Thông Châu cũng không có mấy người có thể lái được loại siêu xe như Lamborghini.

“Được, tôi ra ngay.” Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, hiển nhiên Lạc Tú không có tâm trạng ăn cơm ở đây nữa nên cũng đang định trở về.

“Hừ, con mẹ nó thích giả vờ thật đấy, để tôi xem anh dời xe thế nào? Lại còn Lamborghini cơ đấy."
Anh ta không tin chiếc Lamborghini là của Lạc Tú, những người khác cũng không tin, suy cho cùng cũng là do Trương Thục Phi luôn mồm nói Lạc Tú đến từ thị trấn.

Và đương nhiên người không tin nhất chính là Trương Thục Phi, dù sao trước kia bọn họ cũng là người yêu, hơn nữa còn học đại học cùng nhau, sao lại không biết gia cảnh nhà anh thế nào chứ?
Lamborghini?
Đừng đùa nữa, có thể mua được một chiếc xe đã là tốt lắm rồi.

Nhưng một giây sau đã thấy Lạc Tú lấy ra một chùm chìa khóa xe từ trong túi quần ra trước mặt mọi người, sau đó nhấn một cái, chiếc Lamborghini đã mở khóa thật.

Trương Định ngẩn người không biết nói gì, bởi vì anh ta chợt nhớ cảnh tượng hôm qua khi mình mới mua chiếc xe hơn một trăm vạn đã cười nhạo Lạc Tú, kết quả hiện tại anh ta không thể cười nổi nữa, vì căn bản không cùng một đẳng cấp.

Lúc Lạc Tú chuẩn bị rời đi, Trương Thục Phi thật sự không cam lòng bèn lên tiếng châm chọc: "Lạc Tú, hóa ra anh tốn nhiều công sức như vậy là vì muốn giấu giếm tôi, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết nữa?"
"Như nhau thôi, trước khi nói tôi thì cô tự hỏi lương tâm của mình trước đi.


Về Trần Hữu là sao? Sau này mọi người đều đi theo con đường riêng của mình, cứ vậy đi."
Lạc Tú xoay người rời đi, cực kỳ dứt khoát hoàn toàn không có ý định nói thêm lời nào với Trương Thục Phi, còn Hạ Linh Lung và Lam Thục Đoan không những không bỏ đi mà ngược lại còn đi theo phía sau để tranh nhau lên chiếc Lamborghini.

Xung quanh có rất nhiều người, vừa có xe sang vừa có người đẹp trước mắt thì ai mà không bị thu hút chứ?
Đây là cuộc sống mà rất nhiều người đàn ông phải ngưỡng mộ, ngay cả Trương Định cũng có chút ghen tị.

"Vù…" Chiếc Lamborghini biến mất dần trong làn sóng âm thanh thật dài.

Bỗng nhiên trong lòng Trương Thục Phi lại dâng lên một nỗi hối hận khó nói thành lời, nếu trước kia đối xử tốt với Lạc Tú thì bây giờ người ngồi trên xe chính là cô ta, chỉ có đám người Trương Định là xấu hổ thôi.

Lý Tuyết và Hồ Mỹ Kim nhìn theo chiếc Lamborghini đã rời đi với khuôn mặt cực kỳ khó coi, hôm qua lúc ở công ty bọn họ còn cười nhạo Lạc Tú là cái đồ nhà quê, là một tên khố rách áo ôm, nhưng tên khố rách áo ôm trong lời bọn họ lại có thể lái Lamborghini vậy thì bọn họ là cái gì? Đồ ăn xin sao?
Thế mà hôm qua hai người bọn họ còn khoe khoang bạn trai trước mặt Trương Thục Phi, mỉa mai Lạc Tú trước mặt mọi người, nhưng bây giờ nhìn lại thì bạn trai của bọn họ thậm chí còn không xứng xách giày cho Lạc Tú nhà người ta.

Chứng kiến cảnh Lạc Tú rời đi,, nước mắt của Trương Thục Phi không kìm được mà tuôn rơi, lúc này cô ta mới phát hiện rằng mình đã sai, cô ta không hề biết chút gì về Lạc Tú cả.

Người đàn ông được cả hoa khôi cảnh sát và ngôi sao tranh giành lại bị cô ta đẩy ra xa cách đây không lâu, nhớ đến khoảng thời gian Lạc Tú đối xử tốt với mình hồi đại học là tâm trạng của cô ta lại vô cùng phức tạp, cố gắng cắn chặt môi để nước mắt không tiếp tục chảy xuống.

Một lúc lâu sau Trương Định mới lên tiếng nói: "Thục Phi, không sao đâu, tôi sẽ ra mặt giúp cô.

Chỉ cần ngày mai anh ta dám đến công ty thì tôi sẽ bảo anh ta cút, làm cho anh ta xấu hổ trước mặt mọi người."
Trương Định oán hận nhìn theo hướng Lạc Tú rời đi, ngày mai ông đây sẽ sa thải anh mà không cần bất kỳ lý do nào cả, nếu không anh ta sẽ không nuốt trôi cái cục tức này.

Tuy có hai cô nàng cực kỳ xinh đẹp đi theo, một người gợi cảm quyến rũ, người còn lại kiêu hãnh lạnh lùng nhưng Lạc Tú lại không hề vui vẻ, bởi vì hai người bọn họ lại đi theo anh vào khách sạn.


Buổi tối anh định tu luyện, mà bây giờ hai người này đi theo thì phải làm sao?
“Hừ, tôi biết ngay anh không phải người thường mà.” Hạ Linh Lung nói.

Cho dù cô ta có ngu dốt đến đâu cũng từng nghe tới Hải Thượng Minh Nguyệt, nơi này không phải là nơi người giàu có nào cũng tới được, hơn nữa cũng không phải mấy cậu ấm đời thứ hai thông thường có thể ở lại.

Đi qua đại sảnh, rất nhiều người nhìn thấy bên cạnh Lạc Tú có hai cô gái cực kỳ xinh đẹp đi cùng thì ghen tị đến đỏ mắt, tất cả bọn họ đều cho rằng Lạc Tú chắc chắn có rất nhiều tiền, nếu không sao lại có hai cô gái xinh đẹp đi cùng như vậy?
Rõ ràng Lạc Tú đã xem nhẹ quyết tâm của hai người này, thế mà bọn họ lại đi theo Lạc Tú vào phòng.

Lúc ở trong phòng Lạc Tú hai người bọn họ còn tự coi mình là bà chủ, một người đun nước, người còn lại đi gấp chăn.

Hạ Linh Lung lo sợ về vết thi ban, còn Lam Thục Đoan lại không yên tâm về Hạ Linh Lung, đồng thời cũng có cảm giác muốn so bì với Hạ Linh Lung.

“Hai người các cô muốn làm gì?” Lạc Tú chịu đựng hết nổi rồi, cả hai người bọn họ đều là con gái nên anh không tiện đánh.

“Tôi muốn ở cạnh anh một khoảng thời gian.” Hạ Linh Lung rất thẳng thắn, cũng không hề cảm thấy mấy lời này có gì không thích hợp.

“Cô nam quả nữ chung một phòng không thích hợp cho lắm?” Bỗng nhiên Lam Thục Đoan cười lạnh nói, mình chỉ vừa mới chuẩn bị tỏ tình mà đã có người muốn đến cướp, xem ra bản thân phải hăng hái thêm chút nữa rồi.

“Ha ha, nếu cô cảm thấy không thích hợp thì cô cũng có thể ở lại.” Hạ Linh Lung nghẹn lời nói.

“Thế cô nghĩ tôi sẽ đi à?” Lam Thục Đoan cũng đáp trả lại, hơn nữa còn ưỡn ngực đầy thách thức.


Chỉ trong chốc lát hai người phụ nữ đã cọ ra mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ có điều hai người bọn họ vẫn biết chừng mực, ai cũng duy trì ở mức độ không chọc giận Lạc Tú.

"Hai cô ngủ ở phòng khách đi."
“Không được tôi sợ lắm, hơn nữa Lạc Tú, anh mau giúp tôi xem rốt cuộc chỗ này bị làm sao vậy?” Hạ Linh Lung kéo áo của mình lên lộ ra mép áo lót ở bụng dưới, bụng của Hạ Linh Lung trắng noãn được ôm trọn bởi phần eo thon thả uyển chuyển, kết hợp với cái mông cong vểnh vừa nhìn đã thấy vô cùng mê người.

Nhưng Lam Thục Đoan không biết gì lại cho rằng Hạ Linh Lung đang quyến rũ Lạc Tú nên không chịu yếu thế cũng cởi quần áo ra, mép áo lót và chiếc eo thon cũng theo đó lộ ra, thậm chí còn nhích lên phía trên một chút lộ ra viền ren màu xanh lam.

“Lạc Tú, anh mau nhìn tôi này.” Sau đó Lam Thục Đoan còn nhìn thoáng qua Hạ Linh Lung giống như đang thị uy.

Nhìn thấy vóc dáng cực phẩm của hai cô gái vô cùng xinh đẹp, suýt nữa Lạc Tú đã kìm chế không được mà phụt máu mũi.

"Hai người đang làm gì vậy?"
“Đi qua một bên, đừng có phá đám, anh mau nhìn vết thi ban phía dưới rốn của tôi đi.” Lúc này Hạ Linh Lung không có tâm trạng đôi co với Lam Thục Đoan, sau khi đẩy Lam Thục Đoan ra bèn bước lên vài bước đi đến chỗ của Lạc Tú, để cho Lạc Tú nhìn rõ một chút.

Ở trong lòng của Hạ Linh Lung, một người sống sờ sờ mà xuất hiện thi ban là một chuyện rất nguy hiểm, nếu không cũng không mặt dày mày dặn ở lì chỗ này không chịu đi.

Lúc này Lạc Tú cũng chú ý tới vết thi ban ở trên bụng của Hạ Linh Lung, tuy Hạ Linh Lung hết sức căng thẳng nhưng Lạc Tú cảm thấy chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao nữa, chỉ nhiễm chút độc không đến mức chết người được, còn mấy vết thi ban kia sẽ tự động biến mất sau vài ngày.

Vì thế Lạc Tú không quá để tâm chỉ thờ ơ nói: "Không có gì, qua vài ngày nữa là ổn thôi."
Nhưng Hạ Linh Lung lại cho rằng chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, hơn nữa Lạc Tú lại cho cô cảm giác anh chỉ xem cho có lệ.

“Được rồi, tôi đi ngủ đây.” Lạc Tú cố ý lảng tránh hai cô gái.

Chỉ có điều Lạc Tú vừa mới nằm xuống thì Hạ Linh Lung đã xông vào phòng rồi nằm bên cạnh Lạc Tú, bày ra dáng vẻ nếu anh không giúp tôi giải quyết ổn thoả hết mọi chuyện thì tôi sẽ không đi đâu hết.


Sao Lam Thục Đoan có thể cho phép Hạ Linh Lung làm vậy? Thế là cô ta cũng đi theo Hạ Linh Lung đặt mông xuống nằm bên cạnh Lạc Tú.

Bên trái bên phải đều có người đẹp nằm cạnh, Lạc Tú sợ mình nóng người không thể khống chế được bản thân.

"Aiz, đến đây đi."
Rơi vào đường cùng Lạc Tú chỉ đành đuổi Hạ Linh Lung đi trước, cho nên bèn đứng dậy đi đun một ấm trà sau đó bảo Hạ Linh Lung đi xuống lầu mua ít gạo nếp, cuối cùng dùng gạo nếp pha với nước trà đắp lên bụng của Hạ Linh Lung.

Chỉ sau nửa giờ, vết thi ban kia đã biến mất.

“Xong rồi, đi đi.” Lạc Tú phất phất tay.

Hạ Linh Lung vừa nhìn thấy thi ban đã biến mất thì trong lòng không khỏi mừng thầm, quả nhiên mình đoán không sai mà.

Thật ra Hạ Linh Lung không ngốc mà ngược lại vô cùng thông minh, bởi vì hôm qua bị bọn họ doạ đến tinh thần luống cuống, lúc đó để Lạc Tú lại một mình ở bên trong nhưng cuối cùng người xảy ra chuyện lại là bọn họ, còn Lạc Tú lại không mảy may xảy ra chuyện gì.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Lạc Tú có năng lực gì đó, vì thế Hạ Linh Lung quấn lấy Lạc Tú chỉ vì muốn Lạc Tú cứu mình mà thôi.

“Được, cám ơn, sau khi trở về sẽ mời anh đi ăn cơm.” Hạ Linh Lung đứng dậy rời đi, thái độ cầu cạnh vừa rồi đã biến mất không thấy tăm hơi, có thể nói tốc độ thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh chóng khiến Lạc Tú có chút không thích ứng kịp.

"Đi thong thả, không tiễn."
Nhưng Hạ Linh Lung vừa mới ra khỏi cửa thì đội trưởng Chu ở đầu bên kia đã thình lình gọi điện thoại đến.

"A lô, Linh Lung, cô còn nhớ cái tên đạo diễn đã chết do ngã từ tầng thượng xuống đất không?"
"Có chuyện gì sao?"
"Đã tra được rồi, qua theo dõi chúng tôi đã phát hiện nơi cuối cùng anh ta xuất hiện là phòng tổng thống 302 ở tầng 27 của Thượng Hải Minh Nguyệt.".

Bình Luận (0)
Comment