Tiên Vương Tái Xuất

Chương 92


“Không sao, nhưng không phải ông vừa nói chỉ có mười giờ đồng hồ sao? Bây giờ chỉ còn chưa đầy ba tiếng nữa, sao tôi thấy ông không có một chút nôn nóng hay lo lắng gì vậy?” Lạc Tú nói đùa.

“Thành thật mà nói thì chuyện này phía quân đội chúng tôi cũng chỉ giúp đỡ một chút mà thôi.

Ban đầu vốn là phía quân đội chịu trách nhiệm về chuyện này, thực ra tìm cậu Lạc cũng là ý của tôi, mọi thứ vốn đang diễn ra rất thuận lợi, ai ngờ bên Cục an ninh lại cứ khăng khăng chen ngang vào, thế nên bây giờ bọn họ đã làm mất người rồi.” Tô Bửu Điền hờ hững đáp.

“Vậy nên ông chỉ định làm cho có thôi ư?” Lạc Tú hỏi vặn.

Dù sao nghe ý tứ của Tô Bửu Điền thì là chuyện này cũng là chuyện của bên Cục an ninh, cho dù sau cùng nhiệm vụ có thất bại thì cũng không thể trách được bên Tô Bửu Điền.

Vì thế ông ta hoàn toàn không cần phải lo lắng hay nôn nóng gì.

“Thực ra cũng không thể nói như vậy được, không phải tôi đã đích thân đến tìm cậu Lạc rồi sao?”
“Nói thật thì, vấn đề không hề đơn giản như vậy.

Trước hết, thực lực của mỗi một người trong nhóm lính đánh thuê đó đều vô cùng đáng sợ.

Điểm này đã được chứng minh bằng việc trong vài giờ qua bên Cục an ninh đã điều mấy đợt người đi nhưng đều thất bại.”
“Thứ hai, rắc rối nhất là phải cứu được An Linh Như khỏi đám người đó.

Bên chúng tôi, thậm chí cả bên Cục ân ninh đều có thể tìm được cao thủ hạ gục đám người bắt cóc, nhưng bây giờ mọi chuyện không đơn giản chỉ là giết chết bọn chúng, vì bây giờ chúng ta cần phải cứu người!”
Tô Bửu Điền phân tích rất chu toàn, không thể không nói, dù sao ông ta cũng xuất thân từ quân đội, vốn là người trong ngành nên có thể ngay lập tức chỉ ra điểm mấu chốt.

Bây giờ đã không chỉ là chuyện tìm vài cao thủ đánh nhau với đám người kia là có thể giải quyết được, vì mục tiêu hàng đầu là cứu người, giết người thì quá dễ dàng.


Nhưng cứu người lại rất khó, đối phương là một nhóm lính đánh thuê, đều là những kẻ có thủ đoạn tàn độc.

Nếu chọc giận đám người đó, bọn chúng sẽ giết chết An Linh Như ngay tức khắc, chuyện này cũng coi như thất bại.

Cao thủ giao đấu với nhau có thể giết người, nhưng muốn cướp người từ trong tay đối thủ thì độ khó sẽ tăng lên rất nhiều, ít nhất thì thực lực của người đó cũng phải cao hơn đối phương vài bậc.

Những cao thủ như vậy không phải là không có, nhưng cũng không dễ mời.

“Vì thế, cậu Lạc à, tôi nghĩ chuyện này chỉ có thể mời cậu ra tay.” Thực ra Tô Bửu Điền cũng đã nói ra hết những suy nghĩ của mình với Lạc Tú.

“Ồ, nhưng tôi vẫn câu nói đó, chuyện này tôi không nhận làm đâu.” Lạc Tú nhún vai đáp.

“Cậu Lạc thật sự không cân nhắc một chút ư?” Tô Bửu Điền nói năng rất có chừng mực, không hề lấy chức vụ hay thân phận, địa vị ra để chèn ép Lạc Tú.

Vì chỉ tiếp xúc với anh trong một khoảng thời gian ngắn, ông ta đã biết Lạc Tú là người chỉ ưa nhẹ, không ưa nặng, hoặc có thể nói là một người tuyệt đối tuân thủ các nguyên tắc của bản thân.

Quan trọng hơn là, thân phận hay địa vị gì đó hoàn toàn không có đủ tư cách để chèn ép anh.

Nói trắng ra là, người ta hoàn toàn không thèm quan tâm đến những thứ đó.

“Thôi được rồi, vậy tôi không làm phiền cậu Lạc nữa.

Nhưng còn chuyện căn hộ, cậu Lạc, có thể để lại cho tôi một căn không?” Tô Bửu Điền bỗng quay lại chủ đề ban đầu.

“Tôi còn tưởng là ông chỉ nói đùa thôi.” Lạc Tú hơi ngạc nhiên, ông ta thật sự muốn mua ư?

“Tôi không nói đùa đâu, tôi thật sự muốn mua một căn.

Nhưng phải quay về vay ít tiền, người làm trong cái ngành này như chúng tôi không giàu có như bên ngoài hay đồn đại đâu.” Tô Bửu Điền cười khổ, nói.

“Được, tôi sẽ giữ lại cho ông một căn.” Lạc Tú đồng ý.

“Tôi có thể chụp một bức ảnh không?” Tô Bửu Điền hỏi.

“Đương nhiên là được.” Lạc Tú cũng không lo tất cả mọi thứ trong đầu sẽ bị lộ ra ngoài, bị người khác nhìn thấy.

Vì vốn dĩ anh cũng muốn để người bên ngoài thấy, nếu không thì ai biết mà đến mua nhà chứ?
“Thế nào?” Diệp Kính Bình cười hỏi.

“Haizz, ông Diệp, thực ra cũng là lẽ thường tình.

Nếu tôi có năng lực như cậu Lạc thì bây giờ đừng nói là muốn mời tôi quay lại giúp đỡ, lúc trước không xử lý đám người ngu xuẩn bên Cục an ninh đã là nể mặt bọn họ lắm rồi.” Tô Bửu Điền thở dài nói.

Tô Bửu Điền vừa đi thì hiệu trưởng trường Uất Kim Hương lại đến.

“Thầy Lạc, thầy Lạc à, chuyện này là chúng tôi không đúng, thầy quay về trường Uất Kim Hương đi.” Lần này thái độ của hiệu trưởng rất nhún nhường, dù sao cũng là ông ta đến nhờ cậy Lạc Tú.

“Xin lỗi nhé, tôi thật sự rất bận.


Hơn nữa trước đây tôi đến trường Uất Kim Hương làm giáo viên chủ nhiệm chỉ là để tiện bảo vệ An Linh Như.

Bây giờ chuyện này đã kết thúc rồi, tôi cũng không có hứng thú với việc dạy học.” Những lời Lạc Tú nói là thật, vì anh thật sự không có hứng thú với việc giảng dạy.

“Thầy Lạc, tiểu khu này của thầy?” Hiệu trưởng đột nhiên hỏi đến vấn đề này, vì nơi này hơi có chút kỳ ảo.

“Một trăm nghìn tệ một mét vuông.” Lạc Tú rất bình thản đáp.

Hiệu trưởng nghe xong mà thầm tặc lưỡi, nhưng có vẻ như sau đó trong lòng ông ta cũng đã có tính toán.

Năn nỉ xin xỏ một lúc lâu mà Lạc Tú vẫn không đồng ý, hiệu trưởng đành phải rời đi trong sự bất lực.

Xem ra chuyện này phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Hiệu trưởng trường Uất Kim Hương vừa xuống núi, điện thoại của Lạc Tú lại đổ chuông thông báo có tin nhắn mới.

“Thầy Lạc, cứu em!” An Linh Như gửi tin nhắn cầu cứu anh.

Lạc Tú thở dài, sau đó lại bấm số gọi Tô Bửu Điền quay lại.

Vì con người Lạc Tú là vậy.

Anh có thể không thèm để tâm đến đám người ở Cục an ninh, có thể không nể mặt Tô Bửu Điền, thậm chí có thể không quan tâm đến tất cả mọi người.

Nhưng, anh không thể phớt lờ An Linh Như, vì mặc dù anh chỉ làm giáo viên chủ nhiệm lớp ba một tuần, nhưng người xưa có câu, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.

Mặc dù nói một cách nghiêm túc thì An Linh Như cũng không được coi là học trò của anh, nhưng cũng coi là có chút duyên phận và tình nghĩa.

An Linh Như đã gọi anh một tiếng “thầy”, anh cũng đồng ý rồi.


Bây giờ cô ta gặp nguy hiểm cầu cứu anh, Lạc Tú không thể không cứu được.

Đây cũng là nguyên tắc của Lạc Tú, nguyên tắc làm người!
Chỉ là lúc Lạc Tú bấm số gọi cho Tô Bửu Điền và những người khác thì lại có mười mấy chiếc xe hơi sang trọng đến Vịnh Bàn Long.

Lạc Tú cau mày, mới sáng sớm ra mà chỗ này của anh cũng náo nhiệt thật đấy!
Cửa xe mở ra, toàn bộ học sinh lớp 12/3 bước xuống.

“Thầy Lạc, xin thầy hay cứu An Linh Như đi ạ.” Hàn Phong là người chạy xuống lên tiếng đầu tiên, vì cậu ta vẫn luôn theo đuổi An Linh Như, cũng là người lo lắng cho cô ta nhất.

An Linh Như xảy ra chuyện, Hàn Phong tìm Lưu Chí Cường đầu tiên, Lưu Chí Cường lại khuyên cậu ta đi tìm Lạc Tú.

Không vì lý do gì khác, chỉ riêng hai chữ “Lạc Tú” đã đủ rồi.

Nhưng mọi người cũng biết tính cách và địa vị của Lạc Tú, lần này cả lớp số ba đều đồng loạt tới đây cầu xin anh.

“Các em đang trốn học tập thể đấy hả?” Lạc Tú nhíu mày nói.

“Thầy Lạc, dù sau này thầy có phạt chúng em thế nào thì cũng xin thầy hãy cứu Linh Như ạ.” Lưu Chí Cường cũng đứng ra nói.

“Đúng đó ạ, thầy Lạc, xin thầy hãy cứu Linh Như.” Thi Thi tỏ vẻ khẩn khoản cầu xin.

“Bên Cục an ninh cũng hết cách, các em tin tưởng tôi đến vậy sao?” Lạc Tú cười nói.

“Thầy Lạc, người khác không biết nhưng chẳng lẽ chúng em lại không biết sao? Chỉ dựa vào cái tên của thầy đã đủ chứng minh tất cả rồi.”
“Đúng đó, thầy Lạc, từ trước đến nay em chưa bao giờ thấy ai có thể chặn được một viên đạn như thầy đâu.” Hàn Phong nói
“Thầy Lạc, chúng em không tin Cục an ninh hay bất cứ cơ quan vớ vẩn nào, chúng em chỉ tin tưởng thầy thôi.” Thái độ của Lưu Chí Cường rất thành khẩn, hơn nữa cậu ta cũng đã từng nghiêm túc phân tích chuyện này..

Bình Luận (0)
Comment