Vừa cảm khái, lại nhìn thấy dáng dấp cực kỳ thê thảm của đám người Ngụy Nhạc, những cảnh sát cũng lấy làm kinh hãi, bọn họ không dám chậm trễ, vội vã cầm lấy loa khuếch đại âm thanh bên trong xe, cao giọng quát ngưng lại: “Dừng tay! Đều dừng tay! Nhanh dừng tay!”
Nhìn thấy cảnh sát chạy đến, đám sinh viên vốn đã đánh đỏ mắt rốt cục bình tĩnh trở lại, không chút cam lòng dừng tay lại, nhưng vẫn không chịu tản đi, vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong đó còn có người vẫn lén lút thò chân đạp đám người Ngụy Nhạc.
Lúc này Ngụy Nhạc cũng nhìn thấy rõ mấy cảnh sát, đôi mắt tam giác nhất thời bốc lên ánh sáng, kích động như nhìn thấy thân nhân, hắn vội vã kéo ra băng vệ sinh dính máu trong miệng ra, dùng thanh âm thê lương đủ làm cho người ta rơi nước mắt, hướng cảnh sát cầm loa hô to: “Vương sở trưởng các vị rốt cục tới, người cứu mạng, chúng ta đã sắp bị những sinh viên này đùa chơi chết rồi.”
Nghe Ngụy mạc hô lên những lời này, vốn đám sinh viên vừa tỉnh táo lại, nhất thời liền phản kháng lên.
Cùng lúc đó, ánh mắt bọn họ nhìn mấy cảnh sát cũng biến thành không chút hảo cảm.
Thậm chí ở trong sóng người, còn vang lên thanh âm nghi vấn châm chọc:
“Ta kháo, ta không có nghe sai a? Những tên cặn bã này không ngờ xem cảnh sát là người cứu mạng?”
“Ta nói huynh đệ tỷ muội, những cảnh sát vừa tới này, cùng những tên cặn bã bị chúng ta chỉnh nằm úp sấp kia, sẽ không phải là cùng một bọn đó chứ?”
“Ta từng nghe nói qua chuyện cảnh phỉ câu kết, thật không ngờ, hôm nay cũng cho ta nhìn thấy.
Hừ, ta thật sự muốn xem cảnh phỉ đến tột cùng làm sao cấu kết!”
Cảnh sát trung niên là Vương sở trưởng cầm loa phóng thanh trong tay, được Ngụy Nhạc xem là người cứu mang chính là sở trưởng Vương Khải của đồn cảnh sát Phiệt Tử Hà khu Phương Đình gần đại học Ung Thành
Vương Khải này, đích thật có chút thông đồng với Ngụy Nhạc.
Tiệm trà và tiệm matxa chân của Ngụy mạc, được mở tại khu trực thuộc của Vương Khải, cách đại học Ung Thành cũng không xa lắm, mấy năm qua, những sinh viên lầm nhập hắc đạo lạc lối trong tay hắn cũng không chỉ một hay hai người.
Những ngày đầu tháng, Ngụy Nhạc đều đưa một số tiền đút lót Vương Khải, dùng để “cảm tạ” hắn đã cung cấp sự tiện lợi cũng bảo hộ.
Dù sao hai sinh ý của hắn, đều dính dáng đến hoàng, đổ, độc, nếu như không có vương Khái làm ô dù, sợ rằng đã sớm bị đóng cửa.
Kỳ thực ngày hôm nay Ngụy Nhạc muốn đến tìm Trương Văn Trọng gây phiền phức, cũng đã sớm báo cho Vương Khải.
Lúc đó hắn còn đưa ra một điều kiện, để đồn cảnh sát của Vương Khải khi nhận được điện thoại báo cảnh sát, có thể tới chậm hơn một chút.
Chính bởi vì Ngụy Nhạc đưa ra yêu cầu như vậy, cho nên khi đồn cảnh sát của Vương Khải nhận được điện thoại báo, mới tới chậm chạp đến như thế.
Hơn nữa lần này do chính Vương Khải tự mình dẫn đội, chính vì muốn kiếm chút tiền trà nước từ Ngụy Nhạc, vốn trong sự tính toán của Ngụy Nhạc, hạ tràng của Trương Văn Trọng là bị hơn mười tên lưu manh đánh cho tàn phế.
Nếu như cảnh sát tới sớm, như vậy sẽ không đạt được hiệu quả hành hung.
Thế nhưng như thế nào hắn cũng không ngờ tới, người bị hành hung không phải Trương Văn Trọng mà chính hắn cũng thủ hạ của hắn.
Ngay lúc vừa chịu đòn, hắn không ngừng cầu khẩn trong lòng, Vương Khải nhanh chóng mang theo cảnh sát thủ hạ xuất hiện, cứu vớt bọn hắn trong nguy nan.
Nhưng Vương Khải lại kéo dài cho tới hiện tại mới đến.
Hồi tưởng lại cảnh tình trước đó, hắn lại đi yêu cầu Vương Khải xuất hiện thật trễ, Ngụy Nhạc vô cùng hối hận.
Hắn cảm thấy mình thật sự là quá ngu xuẩn, không ngờ tự đào hố tự chôn lấy mình.
Nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ nối với Vương Khải: “Van cầu các vị, đến sớm một chút a!” Không sai, hẳn là nói, nếu như thời gian có thể quay lại, hắn nhất định sẽ không đến gần đại học Ung Thành, nhất định sẽ kiếm đường vòng mà đi.
Ngụy Nhạc cùng hơn mười tên thủ hạ lưu manh của hắn, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt sợ hãi nhìn những sinh viên xung quanh, trong lúc đang run rẩy, trong lòng bọn hắn cũng âm thầm phát thệ: “Từ nay về sau, lão tử sẽ không bao giờ đến gần đại học Ung Thành nữa! Không chỉ có đại học Ung Thành, toàn bộ các trường đại học, lão tử đều sẽ đi vòng qua.
Nếu như không cẩn thận gặp phải sinh viên trong đó, trước tiên ta sẽ xoay người bỏ chạy.
Thực sự không có thiên lý nha, hiện tại những sinh viên bây giờ, hạ thủ còn hung ác hơn người trong hắc đạo như chúng ta!”
Sắc mặt Vương Khải sầm xuống, trở nên trắng bệch.
Vô luận là ai, khi bị mấy trăm tới hơn một ngàn sinh viên dùng ánh mắt đối địch nhìn chằm chằm, phỏng chừng sắc mặt cũng không tốt hơn được chút nào.
Hắn thật sự hận chết Ngụy Nhạc, nếu như quanh mình hiện tại không có nhiều sinh viên đang đăm đăm nhìn mình, chỉ sợ hắn đã sớm xông lên phía trước vừa đánh vừa mắng “Đầu ngươi có chuyện a? Ngươi muốn cho những sinh viên này đều biết hai người chúng ta cấu kết sao? Dù thế nào, ngươi
cảm thấy bản thân bị đánh thành đầu heo không sảng, còn muốn kéo luôn ta xuống nước hay sao?”
Ngụy Nhạc đã bị đánh rơi kính mắt, vì thế khi hắn nhận ra được người tới là Vương Khải cũng đã là không kém.
Nhưng hắn làm sao có thể nhìn thấy, từ trong ánh mắt Vương Khải bắn ra đạo ánh mắt oán hận đủ giết chết người? Cho nên hắn còn chưa kịp phân rõ trạng huống lại mở miệng kêu lên lần nữa: “Vương sở trưởng...” Lúc này hắn chỉ muốn để Vương Khải đem những sinh viên đánh đập hắn toàn bộ đều bắt về.
Tuy nói ở ngày thường, Ngụy Nhạc cũng là người am hiểu nhìn mặt đoán việc, là người có tâm tư kín đáo hung ác, thế nhưng hiện tại hắn đã bị sinh viên trường đại học Ung Thành đánh cho phát mộng, đừng nói là có thể phân rõ tình thế, thậm chí dù là phương hướng hắn cũng không phân biệt được rõ ràng.
Nhưng tuy rằng hắn đã mơ hồ, nhưng Vương Khải lại còn rất tỉnh.
Vừa rồi Ngụy Nhạc kêu la một tiếng để Vương Khải cùng những cảnh sát do hắn mang đến liền rơi vào một hoàn cảnh xấu hổ.
Hiện tại khi hắn nhìn thấy Ngụy Nhạc còn muốn kêu thêm tiếng thứ hai, nhất thời toàn thân liền tuôn ra mồ hôi lạnh.
Những sinh viên tụ tập ở chỗ này, cũng có mấy trăm tới hơn một ngàn người.
Nếu như chọc giận bọn họ, ai cũng không thể bảo chứng sẽ phát sinh chuyện như thế nào.
Sự tình nếu nháo lớn, bộ cảnh phục của hắn bị lột xuống chỉ là chuyện nhỏ, nếu như còn tra ra được chứng cứ hắn nhận hối lộ, cùng chuyện hắn làm ô dù cho hoàng, đổ, độc trong khu trực thuộc, nửa đời sau của hắn chỉ sợ sẽ phải vượt qua bên trong nhà giam.
Không hề nghi ngờ, nếu như hắn bị nhốt vào ngục giam, hạ tràng sẽ cực kỳ thê thảm.
Phản ứng của Vương Khải cũng rất nhanh, hắn không đợi Ngụy Nhạc nói hết lời, lập tức cầm loa hét lên, cắt đứt lời Ngụy Nhạc nói.
“Tôi tưởng là ai, nguyên lai là Ngụy Nhạc! Hay quá, đây là lần thứ mấy anh bị chúng tôi bắt được rồi? Anh thực sự là to gan, không ngờ dám chạy đến đại học Ung Thành để gây sự.
Hừ, không bị đánh chết chính là vận khí tốt của các anh.” Vương Khải bước nhanh tới trước mặt Ngụy Nhạc, vung còng tay, kéo hai tay Ngụy Nhạc còng ra sau lưng.
Không chỉ như vậy, hắn còn hướng những cảnh sát đang đứng đờ ra phía sau hô lên: “Các anh còn suy nghĩ cái gì? Còn không nhanh còng tay bọn người kia lại!”
Đám cảnh sát vội vã tiến lên, đem những thủ hạ của Ngụy Nhạc toàn bộ bắt giữ.
Bởi vì hai chiếc xe cảnh sát vốn không thể áp giải nhiều người như vậy, cho nên cảnh sát tìm chìa khóa xe tải cũ của đám người Ngụy Nhạc, nổ máy xe, sau đó nhét đám lưu manh vừa bị còng tay lên trên xe.
Những sinh viên của trường đại học Ung Thành, tuy rằng đều rất thông minh, thế nhưng dù sao cũng chưa từng trải, hơn nữa Vương Khải hành động rất cao siêu, động tác rất mau lẹ, còn chưa chờ bọn họ kịp nhìn ra mánh khóe gì, cũng đã bắt hết bọn người của Ngụy Nhạc đưa lên xe.
“Trong các vị, ai là đầu lĩnh?” Sau khi áp giải toàn bộ đám người Ngụy Nhạc lên xe, Vương Khải cũng không lập tức rời đi, mà đứng bên cạnh xe dò hỏi.
“Ông hỏi chuyện này làm gì?” Vương Hiểu hồ nghi nói.
“À, là như vậy, tôi cần có người theo chúng tôi về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Người của các cậu nhiều quá, tự nhiên không có khả năng đi hết.
Cho nên chỉ cần mấy người đầu lĩnh đi là được.” Vương Khải cười tủm tỉm đáp, nếu như chỉ nhìn vào dáng tươi cười của hắn, rất dễ tin tưởng vào lời hắn nói.
Vương Hiểu bừng tỉnh hiểu ra, nói: “À, nguyên lai là như vậy, như vậy để tôi...”
“Để một mình tôi đi.” Trương Văn Trọng giành mở miệng nói: “Bọn họ đều là sinh viên, buổi chiều còn phải đi học.
Đừng vì việc lấy lời khai mà làm lỡ buổi học.
Tôi thì khác, tôi là giáo y của phòng y tế, dù lỡ một buổi làm cũng không có việc gì.”
Đám người Vương Hiểu tuy không nhìn ra được vấn đề giữa Vương Khải và Ngụy Nhạc, nhưng Trương Văn Trọng cũng đã sớm nhìn ra.
Nhưng hắn cũng không vạch trần chuyện này ngay tại chỗ.
Bởi vì hắn lo lắng những sinh viên còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nếu để họ biết được việc này, sẽ làm ra hành vi quá khích.
Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không e ngại phiền phức, thế nhưng cũng không đại biểu cho những sinh viên cũng không e ngại phiền phức.
Nếu như bởi vì việc này, trong hồ sơ học tập của họ để lại vết đen, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi cho họ trong tương lai.
Vương Khải khẽ cau mày, nói: “Chỉ một người sao?” Kỳ thực hắn vốn không phải muốn đưa người về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Hắn chỉ muốn lừa gạt nhân vật đầu lĩnh trong đám sinh viên đưa về đồn cảnh sát bắt giữ.
“Ông không phải nói cần ghi lời khai hay sao? Như vậy tôi đi một mình là đủ rồi!” Trương Văn Trọng nhìn thẳng vào mắt Vương Khải, trầm giọng nói.
Trong ánh mắt nhìn thẳng của Trương Văn Trọng Vương Khải không tự chủ được rùng mình, toàn thân tóc gáy trong nháy mắt dựng thẳng lên.
Hắn đột nhiên cảm giác, ánh mắt của người giáo y trẻ tuổi, thật sắc bén đến mức làm cho người ta sợ hãi.