Tiên Y

Chương 180


Ngay khi Alan vừa nói, Vưu Thiên Hải đang nằm trên giường bệnh lâm vào hôn mê đột nhiên kịch liệt ho khan lên.

Đồng thời còn mạnh mẽ khạc ra một ngụm máu đen thui tanh tưởi, văng thẳng vào toàn thân Alan.
Alan kinh hãi, còn chưa kịp nhìn xem bệnh tình Vưu Thiên Hải có chuyển biến xấu hay không, chợt nghe thanh âm phẫn nộ của Vưu Tình vang lên bên tai: “Alan, anh là tên hỗn đản ghê tởm anh làm gì ông nội tôi vậy? Anh có tin hay không nếu như ông nội tôi có chuyện không hay xảy ra, tôi nhất định sẽ tước anh thành nhân côn(cây thịt người)!”
Alan cũng không quan tâm được bệnh tình của Vưu Thiên Hải, vội vã quay đầu nhìn Vưu Tình giải thích: “Vưu Tình hãy nghe tôi nói, chuyện này không liên quan tôi, tôi cũng không biết bệnh của ông nội cô vì sao đột nhiên chuyển biến xấu.

Có thể cô nên tỉnh táo lại, cho tôi kiểm tra cho ông ấy một chút.

Cô phải tin tưởng y thuật của tôi, tôi nhất định có thể chữa tốt cho ông nội cô.

Phải biết rằng tôi là thạc sĩ của viện y học Leicester của nước Anh...” Đang lúc nói chuyện, Alan cũng nhịn không được trong lòng hiếu kỳ suy nghĩ: “Nhân côn? Đó là gì? Nghe vào hình như rất thú vị, ân, tìm một cơ hội phải thử xem tư vị làm nhân côn...”
Vưu Giai vừa quát Alan cũng vừa bước nhanh về phía hắn, nhìn thấy hắn còn đang đứng bên giường bệnh Vưu Thiên Hải sững sờ, vội vã lớn tiếng quát: “Anh muốn chết sao? Còn đứng cạnh giường bệnh ông nội tôi làm gì? Nhanh tránh khỏi chỗ này!”
Alan bị Vưu Giai quát lớn lại càng hoảng sợ, nhìn thấy nàng hùng hổ vọt về phía minh, nhất thời trong lòng thầm nghĩ: “Úc, thượng đế nha, đúng thật là một nữ nhân thô lỗ, thực sự là đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng.”
Nhưng đúng ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ đau đớn toàn tâm từ ngay đầu tay phải của hắn truyền tống tới tận tim.

Làm hắn không tự chủ được hét lớn một tiếng bật lui ra sau vài bước, mới vừa nhìn thấy, một con rắn màu xanh cỡ ngón út đang dùng hàm răng bén nhọn cắn lên mu bàn tay phải của hắn.

Một luồng nọc độc từ trong miệng con rắn phóng xuất ra, theo vết thương trên mu bàn tay hắn dũng mãnh tràn vào bên trong huyết quản.

“Chết tiệt, đây là có chuyện gì? Con rắn nhỏ này từ đâu đi ra?” Alan thấy thế kinh hãi, trong thoáng hoảng sợ, tay trái chụp lấy ống nghe từ tay phải, hung hăng nện lên con Thanh Trúc Xà nhỏ xíu thoáng chốc đã đập nát đầu rắn, thế nhưng hàm răng vẫn còn lưu lại bên trong mu bàn tay hẳn.
Một cảm giác mê muội cường liệt ngay lúc này tràn vào trong lòng Alan, hắn chỉ cảm thấy tất cả sự vật quanh mình đều đang xoay tròn chung quanh hắn.
Nháy mắt vài cái, vẫn cảnh tượng xoay tròn như vậy, hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên: “Ác, thương đế, con mẹ nó gặp quỷ.

Tôi bị trúng độc rồi...” Sau đó thân thể hắn ngã nghiêng, vật xuống năm trên mặt đất.
Tuy rằng gặp phải cảm giác mê muội đau đớn cùng tập kích, thế nhưng Alan vẫn không hôn mê, trái lại còn duy trì thần trí cực kỳ thanh tỉnh.

Kỳ thực hắn càng mong muốn mình có thể hôn mê đi, bởi vì như vậy sẽ không phải thừa nhận loại dằn vặt thống khổ như hiện tại.

Mà hiện tại thần trí hắn càng thanh tỉnh thì dằn vặt thống khổ cũng càng thêm cường liệt.
“Thượng đế, rốt cục ta đã làm sai điều gì, ông lại đùa giỡn dằn vặt ta như vậy?” Alan tê liệt ngã xuống trên mặt đất, chăm chú nhắm hai mắt lại, căn bản không dám mở ra.

Bởi vì một khi mở mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh mình không ngừng cao tốc xoay tròn, không muốn nôn mửa cũng khó.

Mặc dù hiện tại nhắm chặt hai mắt, loại cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không hề mất đi.

Đồng thời cảm giác đau đớn kịch liệt từ cánh tay phải không ngừng lan tràn khắp toàn thân hắn.

Một khi lan tràn tới trái tim hắn, dù may mắn không chết, cũng sẽ lưu lại cả đời, làm hắn muốn sống không được muốn chết không yên.

“Đây.

.

.đây là có chuyện gì? Con rắn này từ đâu chui ra tới?” Vưu Tình càng hoảng sợ, chói tai kêu lên.

Bởi vì nàng vừa mới đến bệnh viện, cho nên cũng không nhìn thấy tình cảnh Vưu Thiên Hải nôn mửa ra con rắn xanh nhỏ.

Lúc này nhìn thấy Alan đột nhiên bị rắn cắn ngã xuống đất, không khỏi vô cùng sợ hãi.
So sánh với nàng, Vưu Giai càng thêm bình tĩnh.

Vưu Giai nhìn về giường bệnh, thấy hộ sĩ cũng đang kinh hoàng phất tay phân phó: “Cô còn đứng đó làm gì? Mau đi gọi bác sĩ tới!”
“Ác, dạ, dạ.” Tiểu hộ sĩ vừa phục hồi lại tinh thần vội vàng đáp, đồng thời chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh đi gọi bác sĩ.

Nhưng khi nàng vừa mở cửa phòng bệnh, cũng suýt chút đụng phải người vừa định đẩy cửa bước vào.
“Sao lại khẩn trương như vậy? Lại xảy ra chuyện gì sao?” Thanh âm người kia rất bình tĩnh, làm trái tim đang kinh hoàng của tiểu hộ sĩ cũng thần kỳ khôi phục lại ổn định.
Không đợi tiểu hộ sĩ trả lời câu hỏi của hắn, Vưu Giai vẻ mặt kích động chạy tới đón, vội vàng nói: “Trọng ca, rốt cục anh đã đến, có anh đến là tốt rồi.”
Người xuất hiện ngay cửa phòng chính là Trương Văn Trọng.


Hắn cất bước đi vào phòng bệnh cao cấp, nhìn người nhà Vưu gia gật đầu chào hỏi, sau đó lại hỏi: “Trên đường tôi tới đây, lại xảy ra chuyện gì sao? Nhìn biểu tình của mọi người, sao lại kinh hoảng như thế?”
Vưu Giai vội vã đem chuyện vừa rồi nói tóm tắt cho Trương Văn Trọng nghe.
Trương Văn Trọng nói: “Đây là hậu quả không chịu nghe lời khuyên bảo.

May mắn tôi tới đúng lúc, nếu không tôi tới muộn vài phút nữa, hắn cũng chỉ đành đi gặp thượng đế của hắn.” Vừa nói vừa đi theo Vưu Giai vào bên trong phòng bệnh, vừa nhìn tiểu hộ sĩ phân phó: “Bệnh viện của các vị hẳn là có huyết thanh đề kháng chất độc của Thanh Trúc Xà phải không? Nếu như không có, cô hỏi thăm những bệnh viện khác trong Ung Thành có hay không, nghĩ biện pháp chuyển qua đây một ít.

Mặt khác, chuẩn bị tiêm cho hắn tinh thể trypsin.”
“Dạ, tôi đi chuẩn bị ngay.” Làm hộ sĩ của bệnh viện Ung Thành, tiểu hộ sĩ dĩ nhiên biết được thân phận Trương Văn Trọng nàng vội vã gật đầu đáp, đồng thời ân cần dò hỏi: “Cần tôi đến mời Nhạc phó viện trưởng qua không?”
“Cũng tốt.” Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Tôi cũng cần một người có y thuật cao minh như Nhạc lão hỗ trợ.”
Tiểu hộ sĩ xoay người rời khỏi phòng bệnh cao cấp, dựa theo sự phân phó của Trương Văn Trọng đi làm việc.
Trương Văn Trọng đi tới bên Alan bởi vì trúng độc rắn Thanh Trúc mà nằm bệch dưới đất, lại lấy ra hộp ngân châm cùng hộp cửu châm, đặt lên ngăn tủ trên giường bệnh.

Đầu tiên mở ra hộp ngân châm, lấy ra mấy cây, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện đâm vào huyệt Nội Quan, huyệt Khúc Trạch, huyệt Yêu Tuyền nơi cánh tay, cùng phải huyệt Thiên Trì, huyệt Nhũ Căn, huyệt Linh Khư tại ngực phải để phong tỏa chất độc, làm chậm lại tốc độ lan tràn.
“Người đông phương dã man này, anh làm gì với tôi?” Alan chưa từng gặp qua châm viêm, bởi vì cảm giác được sự ngứa ngáy từ cánh tay phải và ngực truyền đến liền mở mắt.

Khi hắn nhìn thấy sáu cây ngân châm cắm trên cánh tay cùng ngực mình, không khỏi quá sợ hãi, còn tưởng là Trương Văn Trọng đang dùng hình phạt đối với hắn, nhất thời kích động oa oa kêu lớn lên.
Vưu Tình cũng đi tới bên người Vưu Giai, thấy Alan không chỉ oa oa kêu loạn còn muốn giãy dụa rút ngân châm ra khỏi người, nhất thời vùng lông mày nhướng lên quát lớn: “Câm miệng, Alan, vị bác sĩ này đang trị liệu chất độc rắn cho anh, nếu như anh không muốn chết, tốt hơn đừng nhúc nhích.”
“Trị liệu nọc rắn? Nhưng hắn rõ ràng đang lấy kim đâm tôi a.” Tuy rằng Alan học y, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng tiệp xúc qua châm viêm, cho nên hắn cũng không tin tưởng những mũi kim sáng loáng đâm vào trong cơ thể, không ngờ còn có thể chữa được bệnh.

Thế nhưng hắn cũng không tiếp tục giãy dụa đòi rút ngân châm ra khỏi người, cũng không phải bởi vì hắn không muốn, mà bởi vì không biết xảy ra chuyện gì, khí lực toàn thân hắn hầu như đều mất hết, đừng nói là giãy dụa rút ngân châm, dù động đầu ngón tay hoặc há miệng nói chuyện cũng vô cùng trắc trở.
“Đây là có chuyện gì?” Alan quá sợ hãi: “Lẽ nào nọc rắn của con rắn kia lại lợi hại đến như vậy? Lẽ nào...lẽ nào tôi sắp chết? Ác, thượng đế, cứu tín đồ trung thành của ngài đi, tôi còn trẻ tuổi như vậy, tôi cũng không muốn phải chết đi như vậy a.”

Ngay lúc này, Trương Văn Trọng lại mở hộp châm, từ trong lấy ra phong châm hình ba cạnh, rạch huyết quản ngay trên tay phải Alan, nhất thời một dòng máu đen thui hôi tanh lập tức từ trong huyết quản trên cánh tay phải của hắn bừng lên.
Nhạc Tử Mẫn vừa nghe tin cũng đã chạy tới, thấy một màn này, lập tức dò hỏi: “Tiểu Trương có chuyện gì cần tôi làm cứ phân phó.”
Trương Văn Trọng đưa phòng châm giao cho Nhạc Từ Mẫn, không chút khách khí dặn dò: “Bảo trì trạng thái lấy máu của hắn, đồng thời dùng cách trị liệu nọc Thanh Trúc Xà trị cho hắn.

Dược phẩm cần thiết tôi đã dặn tiểu hộ sĩ khi nãy đi làm.”
“Mặt khác, hắn trúng loại rắn độc này, càng trí mạng hơn loại Thanh Trúc Xà bình thường.

Cho nên ông phải hết sức chăm chú, ứng đối bất luận tình huống gì đột phát.

Khi ông cảm thấy có biến chứng không thể xử lý, thì phải nhanh chóng cho tôi biết.”
“Tốt, tôi đã biết.” Nhạc Tử Mẫn gật đầu đáp.
Giao Alan cho Nhạc Tử Mẫn Trương Văn Trọng cũng yên tâm.

Y thuật Nhạc Tử Mẫn dù kém hắn, nhưng cũng đã vô cùng cao minh.
Trương Văn Trọng xoay người lại, đối mặt giường bệnh.

Híp mắt lại suy nghĩ, quan sát Vưu Thiên Hải đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.
Vưu Giai lo lắng dò hỏi: “Trọng ca, tình huống của ông nội...”
“Đừng có gấp, tôi kiểm tra cho ông một chút.” Nói xong Trương Văn Trọng đặt hai tay lên ngực Vưu Thiên Hải.
“Cẩn thận!” Vưu Giai cùng Vưu Tình hầu như cùng một thời gian nhớ tới chuyện tiểu thanh xà cắn thương Alan, đồng thanh hô.
Ngay khi hai nàng kêu to, Vưu Thiên Hải đang hôn mê bất tỉnh lại há mồm khạc ra một ngụm máu đen thui tanh tưởi, một con Thanh Trúc Xà nhỏ xíu đang núp trong ngụm máu hướng Trương Văn Trọng lộ ra răng nanh dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment