Tiên Y

Chương 271


Lúc này, xe cộ và người bộ hai bên đường bắt đầu ít dần trong khi những thân ảnh binh sĩ lại đông dần.

Sau đó, chiếc xe được lái vào một đại viện hoa mỹ được canh phòng sâm nghiêm.

Sau khi đi qua mấy lô cốt xét duyệt kiểm tra nghiêm ngặt, chiếc xe này cuối cùng dừng lại ở trước cửa một tiểu viện.

Nhìn từ bên ngoài tiểu viện này so với một căn nhà cấp bốn nằm trong những ngõ hẻm ở Bắc Kinh thì không có khác biệt gì lắm.
Chiếc xe vừa dừng hẳn, một người đàn ông trung niên đã sớm đứng chờ ở cửa tiểu viện bước nhanh tới đón, mở cửa xe cho Trương Văn Trọng.

Ông đưa ra tay phải, mỉm cười nói với Trương Văn Trọng: "Trương tiên sinh, nghe danh ngài đã lâu, hôm nay xem như là được nhìn thấy người thật rồi."
"Xin chào." Trương Văn Trọng lễ độ bắt tay với hắn, hỏi: "Không biết ngài là vị nào?"
Tôn Nguy vội vàng giới thiệu cho Trương Văn Trọng: "Trương ca, vị này là thư ký riêng của tổng bí thư tên là Dư Chưởng, Dư thúc."
Dư Chưởng vội vàng nói: "Trương tiên sinh gọi thẳng tên tôi là được rồi.

Xem chừng có lẽ là tôi lớn hơn Trương tiên sinh vài tuổi? Nếu như Trương tiên sinh không ngại, ngài có thể gọi tôi một tiếng Dư ca là được rồi".
Trương Văn Trọng đáp: "Vậy được rồi, tôi cũng không cần khách sáo nữa, cứ gọi anh là Dư ca vậy.

Nhìn sắc mặt của anh, có lẽ là đang bị đau dạ dày phải không?"
Dư Chưởng đầu tiên là sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Không sai, vì đặc thù công việc khiến anh không ăn uống cẩn thận được nên sớm đã bị đau dạ dày rồi.

Ài, Trương đệ thực là có bản lĩnh, không cần hỏi, cũng không cần bắt mạch cứ như vậy chỉ liếc mắt một cái lại có thể nhìn thấy bệnh tật của anh, thật không hổ danh là một vị thần y."
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng nói: "Anh quá lời rồi.

Em chỉ cho anh một phương pháp thế này: hàng ngày, khoảng chừng nửa tiếng sau khi ăn xong, anh đặt hai tay đè lên Trung Hiểu huyệt trên rốn bốn thốn, xoa theo chiều kim đồng hồ một lúc.


Nếu như anh cảm thấy hơi phiền thì anh cũng có thể trước khi ăn cơm nửa giờ, nhẹ nhàng day lòng bàn tay trái theo chiều kim đồng hồ vài lần để thúc đẩy dịch dạ dày tiết ra men tiêu hóa.

Sau đó nửa giờ sau bữa ăn, thì có thể xoa bóp như trước thêm vài lần nữa để xúc tiến dạ dày loại trừ đi những tạp chất, như thế sẽ giúp cho dạ dày không còn đau nữa.”
"Phương pháp xoa bóp như vậy thật có hiệu quả à? Nhất là cái phương pháp day tay kia, đau dạ dày và day tay thì có liên hệ gì đâu?" Dư Chưởng vẻ mặt khó hiểu.
Trương Văn Trọng trả lời: "Đương nhiên là có liên quan rồi.

Ngũ tạng lục phủ đều có thể thông qua hệ thống thần kinh mà phản ứng đến huyệt vị trên hai tay."
Tôn Nguy cười cười, nói giỡn: "Dư thúc, chú hoài nghi ai cũng được, chỉ trừ Trương ca là không được, nếu không chỉ có chú mới là người bị thiệt thòi mà thôi.

Ài, lại nói Dư thúc chú cũng thật là.

Cháu đã gọi Trương ca là anh.

Hiện tại anh ấy lại gọi chú là anh, vậy là xem như đã cùng thế hệ với chú, thế thì cháu bây giờ phải gọi anh ấy là chú, hay là nên gọi chú là anh đây? Còn không cháu cứ quyết định gọi chú là anh vậy".
Dư Chưởng cùng Tôn Nguy đã quen biết lâu ngày, cũng không trách móc gì, cười đùa: "Được nha, cậu muốn gọi là Dư ca cũng được, một lát nữa chúng ta đi vào gặp ông của cậu, cậu cứ việc gọi như vậy đi".
"Sao? Ông nội cháu cũng tới à?" Tôn Nguy sắc mặt nhất thời thay đổi, liên tục khoát tay nói: "Thôi, thôi, cháu nói không lại chú, cháu xin nhận thua.

Nếu để cho ông nội nghe cháu gọi chú là Dư ca, ông còn không lột da cháu ra à?"
Một phen nháo nhào này của Tôn Nguy cũng không phải là một cử chỉ vô tình, mà bởi vì hắn nhìn thấy Tô Hiểu Mai lúc này lộ ra vẻ rất khẩn trương, cho nên mới cố ý làm vậy để cô ấy có thể thả lỏng một chút.
Mà dụng ý của hắn hiển nhiên là không có uổng phí.

Tô Hiểu Mai mới vừa rồi còn khẩn trương đến độ sắc mặt trắng bệch, lúc này đã trở lại bình thường, hô hấp cũng được tự nhiên hơn.
Mặc dù hiện tại đã trở thành một tu chân giả, thế nhưng thời gian cô tiếp xúc với tu chân cũng chỉ mới được một hai tháng.


Nếu chỉ trong thời gian ngắn như thế mà có thể chuyển đổi tâm thái, như vậy thì Trương Văn Trọng sẽ rất hoài nghi cô ta có phải là người có hai tính cách hay không.

Còn đối với Tô Hiểu Mai mà nói, chuyển đổi tâm thái như thế này thật ra là một loại lịch lãm, cho nên Trương Văn Trọng cũng không giúp đỡ mà chỉ đứng ở bên cạnh yên lặng bảo vệ cho cô.
Thấy Tô Hiểu Mai khôi phục lại bình thường, Tôn Nguy vội giới thiệu: "Dư thúc, cháu giới thiệu cho chú người này.

Đây, cô gái xinh đẹp này chính là học trò của Trương ca, Tô Hiểu Mai Tô tiểu thư".
Dư Chưởng khẽ cười nói: "Chào cháu, Tiểu Tô.

Chú có biết đến ông ngoại của cháu Nhạc Tử Mẫn là một vị bác sĩ trung y rất nổi tiếng trong nước.

Không ngờ y thuật của cháu cũng không hề thua kém.

Hiện tại cháu bái Trương tiên sinh làm thầy, tương lai nhất định so với ông ngoại của cháu thì càng tài giỏi hơn.

Y thuật được truyền từ tổ tiên của chúng ta sẽ phải nhờ tới tuổi trẻ các cháu chấn hưng và phát triển đó."
Hàn huyên một hồi, Dư Chương đưa tay mời: "Được rồi, chúng ta cũng đừng đứng ở cửa nữa, mau đi vào nhà thôi.

Hiện giờ chắc là vợ chồng tổng bí thư và mấy vị lãnh đạo đã đáp ứng lời mời chắc là cũng đã đến đông đủ rồi?"
Dưới sự hướng dẫn của Dư Chương, mọi người đi tới một căn phòng khách trang trí giản dị mà trang nhã của tiểu viện tĩnh mịch này.

Song làm cho mọi người phải ngạc nhiên, trong phòng khách giờ này thế nhưng mà không có lấy một bóng người.
"Di, sao lại không có ai hết vậy?" Tôn Nguy ngạc nhiên trợn tròn mắt, thậm chí đến cả Dư Chưởng cũng có một chút cảm giác ngoài ý muốn.


Vừa lúc đó, một trận ồn ào từ phòng bếp vọng ra, mọi người đều thấy tò mò nhìn vào trong bếp
Trong cái phòng bếp diện tích không lớn lắm này thế mà lại đầy một phòng người.

Nhìn thoáng qua đã có thể nhẩm tính trong phòng phải có ít nhất chừng mười người cả nam lẫn nữ.

Dù bình thường đều chỉ ngồi bàn luận chính sự, nhưng lúc này, mấy nhân vật mà Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai thường thấy trên tivi lại đang mặc tạp dề, sắn tay vào bếp dưới sự chỉ bảo của các phu nhân.
Trương Văn Trọng thì còn đỡ, trong mắt dù hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh khôi phục lại sự trấn tĩnh và lạnh nhạt.
So với hắn, Tô Hiểu Mai tâm thái còn chưa được điều chỉnh thì lúc này còn đang kinh ngạc há to miệng, không thể tin được nói: "Ách, không phải chứ? Mấy vị bọn họ thế mà lại thật sự là tự mình xuống bếp sao?"
Nghe thấy Tô Hiểu Mai nói, mấy người trong bếp đều quay đầu lại nhìn.

Trong những người này, chỉ có ông nội của Tôn Nguy là biết Trương Văn Trọng, lúc này lên tiếng: "Ai, Tiểu Trương, cháu cũng tới rồi à? Cô bé đáng yêu này hẳn là đồ đệ Tô Hiểu Mai của cháu phải không? Ừ, quả thực là một viên ngọc tốt.

Ác, đúng rồi, Tiểu Trương, Tiểu Tô, hai người chờ một lát nhé, mấy lão gia hỏa chúng ta tay chân vụng về, mãi vẫn chưa làm xong thức ăn."
Lời nói của Tôn lão gia vừa thốt ra, vợ ông đã liếc một cái, oán giận nói: "Nếu không phải các ông ở phòng bếp làm vướng tay vướng chân thì có lẽ là chúng tôi đã sớm nấu xong thức ăn rồi.

Làm sao đến giờ này còn để Tiểu Trương và Tiểu Tô phải đợi nữa chứ?"
Mặc dù bị vợ quát một câu, nhưng Tôn lão gia cũng không giận trái lại còn cười nói: "Không giống nhau, không giống nhau, tổng bí thư cũng đã nói lần này là năm lão già chúng tôi tự mình xuống bếp làm một bàn thức ăn gia đình để nói lời cảm ơn Tiểu Trương và Tiểu Tô, phải gọi các bà tới đây giúp đỡ đã làm chúng tôi rất ngượng ngùng rồi, nếu để cho các bà bao biện làm thay, giúp chúng tôi nấu luôn một bàn thức ăn gia đình này thì chẳng phải là chúng tôi đã nuốt lời sao?" (bao biện làm thay: làm thay việc của người khác kiểu như người có trách nhiệm lo việc cúng tế lại đi làm cơm thay nhà bếp)
"Tôn lão nói rất đúng, chị dâu à, chị cũng đừng càu nhàu nữa." Tổng bí thư đang đeo một cái tạp dề, nhìn giống như là một ông lão rất bình thường, lúc này ông cũng không nói chính sự mà chỉ cười cười lôi kéo: "Tiểu Trương, Tiểu Tô, phiền các cháu đợi thêm một lát nữa, mấy ông lão chúng ta rất nhanh sẽ nấu xong thôi.

Dư Chương, cậu và Tôn Nguy hai người dẫn Tiểu Trương và Tiểu Tô ra phòng khách đi, còn không thì dẫn họ ra ngoài dạo một vòng cũng được."
Lúc này Trương Văn Trọng nở nụ cười nói: "Vừa vặn cháu cũng có chút hiểu biết về việc bếp núc, thay vì ở bên ngoài chờ đợi còn không bằng để cháu vào phụ giúp mọi người nhanh chóng nấu xong bữa cơm này.” Dứt lời hắn vén tay áo lên, đi vào bếp.

Tô Hiểu Mai suy nghĩ một chút cũng sắn tay áo chạy theo.

Có thể cùng những người mà trước giờ chỉ có thể được nhìn thấy trong TV cùng xuống bếp nấu ăn, chuyện như vậy không phải là người nào cũng có thể được trải nghiệm qua.
Một hồi bận rộn cuối cùng thức ăn cũng được bày lên bàn.


Đúng như lời tổng bí thư đã nói, đây chỉ là một bữa ăn gia đình đơn giản, cũng không có gì là cao lương mỹ vị.

Tuy nhiên một bàn thức ăn này là được mọi người cùng nhau tự mình xuống bếp cho nên ý nghĩa của nó cũng không giống với những bữa ăn bình thường khác.

Hơn nữa trong bữa ăn, tổng bí thư đã phá lệ, khui ra một chai rượu mời mọi người.
Tôn lão gia thấy thế, nhất thời nở nụ cười, nói: "Hay lắm, hay lắm, bữa cơm hôm nay ta lại có rượu để uống, vốn ta còn tưởng rằng cùng ăn cơm với lão già tổng bí thư ngươi là sẽ không có rượu để uống chứ."
Tổng bí thư nghe vậy thì cười nói: "Ta bình thường đúng là không uống rượu, nhưng hôm nay dù thế nào ta cũng phải kính Tiểu Trương và Tiểu Tô một ly để cảm tạ sự cống hiến của họ với dân tộc Trung Hoa chúng ta." Dứt lời, ông cầm lấy chai rượu, tự mình rót cho Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai mỗi người một ly, sau đó cầm ly của mình chạm nhẹ vào ly của hai người, ngửa đầu một hơi uống cạn.
"Còn có ta, Tiểu Trương, Tiểu Tô, ta cũng mời hai cháu một chén"
"Ta nữa."
“Ta cũng muốn.”
Mắt thấy tổng bí thư mở màn, bốn vị lão nhân khác cũng rối rít bưng ly rượu lên liên tiếp mời rượu Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai.

Nhưng khiến bọn họ kinh ngạc chính là, tửu lượng của Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai lại rất cao, một hơi uống cạn một ly rượu trắng thế mà sắc mặt lại không hề thay đổi.
Một bữa cơm này đã diễn ra cực kỳ náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai được tổng bí thư mời vào trong thư phòng của ông.
Tổng bí thư quan sát Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai một hồi, khẽ cười nói: "Tiểu Trương, Tiểu Tô, lời cảm kích khi nãy trong bữa cơm đã nói rất nhiều rồi, hiện giờ ta cũng không nói nhiều nữa.

Vài hôm trước, mấy lão già chúng ta đã thảo luận qua, quyết định tạm thời trao tặng quân hàm thiếu tướng cho Tiểu Trương và quân hàm trung tá cho Tiểu Tô, đồng thời cũng trao tặng hai cháu huy chương anh hùng để cảm ơn sự đóng góp của hai cháu trong nhiệm vụ lần này.

Tuy là Tôn Nguy đã nói qua tính cách của hai cháu cho ta, biết hai cháu là người không màng danh lợi, cũng sẽ không coi trọng đến quân hàm và huy chương, nhưng ta vẫn hi vọng hai cháu có thể tiếp nhận buổi trao quân hàm và huy chương này.

Dĩ nhiên hôm đó sẽ diễn ra một cách bí mật, không có công bố ra bên ngoài.

Hơn nữa hai cháu nếu có yêu cầu gì khác cũng có thể mạnh dạn nói ra, chỉ cần không phải những chuyện nguy hại đến dân tộc thì chúng ta đều có thể thương lượng được."
Tô Hiểu Mai tuy rất muốn nói là đưa ra đề xuất, nhưng cuối cùng cô vẫn ráng nhịn xuống, không dám đem lời này nói ra khỏi miệng.
Về phần Trương Văn Trọng thì khẽ mỉm cười nói: "Thật sự thì cháu cũng có một yêu cầu muốn đề nghị."

Bình Luận (0)
Comment